Chương 38: (Vô Đề)

2

Ta vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên được cử đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ngài đã nói với ta một câu thế này:

"Ngươi tốt nhất nên sớm rời đi. Chẳng ai muốn đến gần ta cả."

Khi đó, Hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng tâm trí lại trưởng thành hơn rất nhiều so với những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi trong chốn quan trường kinh thành.

Ngài là con của một phi tần thất sủng, ngoài những lời sỉ nhục và khinh miệt, dường như cả cuộc đời chưa từng nhận được điều gì khác.

Ta theo hầu ngài trọn bốn năm, đến khi lần đầu tiên ngài chịu mở lòng với ta.

Ngài hỏi ta, "Yêu là gì?"

Trong lòng ta dậy lên một nỗi chua xót khôn nguôi. Ta làm sao có thể hiểu được câu hỏi này? Tình yêu là thứ mà một hoạn quan như ta cả đời cũng chẳng thể nào chạm tới.

"Biểu tỷ là người tốt với ta nhất." Ngài cúi đầu, ba năm trôi qua đã khiến ngài cao lớn hơn nhiều, chỉ còn kém ta một khoảng nhỏ.

"Nàng không ghét bỏ ta, sẽ cùng ta dạo hồ, sẽ tặng ta những thứ quý hiếm mà ta chưa từng thấy bao giờ." Ngài nở nụ cười, nụ cười đầu tiên mà ta từng thấy.

Ngài hỏi ta, đó có phải là yêu không?

"Hẳn là vậy." Khi ấy, ta còn chưa học được cách tránh né hay chuyển hướng câu chuyện, nên chỉ biết thành thật trả lời.

"Vậy ta cũng sẽ yêu nàng."

"Cũng sẽ đối xử tốt với nàng, tặng nàng những thứ mà nàng chưa từng có."

Đó là ánh sáng hiếm hoi trong quãng thời gian ấy của Hoàng thượng.

Nhờ ánh sáng ấy, ngài bắt đầu ngẩng cao đầu, không còn sợ hãi sự ghẻ lạnh, mà biến tất cả những ác ý kia thành thanh kiếm sắc bén, trả lại cho kẻ khác.

Ngài giết sạch. Những kẻ từng sỉ nhục ngài, từng hãm hại ngài, từng khinh rẻ chà đạp ngài, bất cứ ai ngài có thể giết, đều giết.

Khi đó, cả Hoàng thượng và ta đều nghĩ rằng, cuộc sống sau này sẽ chỉ ngày một tốt hơn. Những kẻ cản đường đều đã chết, mà ngài cũng có thứ tình cảm mà ngài tin là tình yêu.

Nhưng yêu là một thứ quá đỗi phức tạp.

Đối tốt với ngươi, chưa chắc là yêu.

Khinh rẻ ngươi, cũng chưa chắc là không yêu.

Nhiều năm sau, vào một đêm khuya, Hoàng thượng vừa bắn chết tiểu tướng quân họ Sở dưới chân Vĩnh An Môn vào ban ngày, còn Hoàng hậu thì đã quỳ suốt nhiều canh giờ ngoài điện.

Ngài không ngủ được, nằm trên long sàng, lại hỏi ta câu hỏi năm nào.

"Thế nào là yêu?"

"Là như Sở Chương Viễn, nguyện vì người mà xả thân?

Hay như biểu tỷ, sẵn sàng vứt bỏ cả tôn nghiêm?"

Ngài hỏi ta, trên đời này có ai đáng để ta từ bỏ tất thảy hay không.

Ta đã muốn nói rằng có.

Muốn nói rằng, người ta nguyện từ bỏ tất thảy, chính là Hoàng thượng.

Nhưng như thế quá giả dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!