Ta lắc đầu, đón lấy công chúa An Lạc từ tay Ôn ma ma: "Tỷ tỷ cứ đi đi, ta không để tâm mấy chuyện đó."
Chiêu phi nương nương cũng chỉ khẽ lắc đầu, không tiếp tục khuyên nữa.
Ta giơ tay véo má An Lạc, cười nói: "Thật là mềm quá đi!"
"Nhu phi nương nương!" Cô bé giọng sữa còn chưa dứt, chẳng biết ta đang làm gì, chỉ chu môi, trông như sắp khóc.
Ta vội rụt tay lại, bối rối xoa đầu An Lạc nhưng vẫn chọc cho con bé khóc òa lên.
Con bé chẳng nói chẳng rằng, giơ hai tay ra túm lấy búi tóc của ta, còn kéo rớt một cây trâm.
Ta còn chưa kịp phản ứng, trong lòng thầm than cô bé này cũng thông minh thật, biết lấy răng trả răng. Ai ngờ, hai mắt An Lạc bỗng sáng lên, rồi con bé vùng dậy từ trong lòng ta, chạy vụt ra ngoài.
"Phụ hoàng!"
Lòng ta chợt trầm xuống, vội giơ tay chỉnh lại búi tóc, xoay người hướng ra cửa hành lễ.
E là đi trên đường gặp nhau, nên mới quay lại.
"An Lạc đang làm gì thế?" Tống Nhiên Chỉ dịu giọng, bế An Lạc lên cao, chọc cho con bé cười khanh khách.
An Lạc chẳng đáp, chỉ ôm lấy cổ hắn, cười mãi không thôi.
Chiêu phi nương nương bế An Lạc ra khỏi lòng hắn, dỗ dành: "Phụ hoàng còn có chuyện phải làm, con đi chơi với Nhu phi đi."
Ta tiến lên nắm lấy tay An Lạc, con bé hơi không vui, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn ta: "Nhu phi nương nương dẫn An Lạc đi đắp người tuyết nhé?"
"Được chứ." Ta ngồi xuống, khẽ nắn tay con bé: "Nhưng An Lạc chỉ được đứng nhìn thôi, không được chạm vào tuyết đâu đấy!"
An Lạc gật đầu, kéo ta chạy ra ngoài.
Tuyết rơi đã bớt hơn nhiều so với lúc sáng.
Ta chỉnh lại áo choàng và mũ cho An Lạc, cầm lấy chiếc xẻng cung nhân đưa tới, quay lại nhìn con bé.
"Chúng ta bắt đầu nào!"
Hai mắt An Lạc còn sáng hơn so với ban nãy, con bé vừa vỗ tay vừa cười với ta.
Ta xắn tay áo lên, trước tiên nặn một cái bụng tròn trịa, sau đó lại vo một quả cầu tuyết nhỏ.
"An Lạc thử dùng chân đá nó xem nào!"
Ta đặt quả cầu tuyết xuống đất, rồi bế An Lạc đặt trước mặt nó.
Con bé nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thử đá một cái.
Lực chân trẻ con không lớn, không đến mức làm tuyết vỡ vụn, nhưng vẫn có thể đẩy nó lăn đi một chút.
Phát hiện quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, An Lạc liền thích thú đá mãi không ngừng, cuối cùng vẫn là ta phải bế con bé sang chỗ khác mới chịu dừng.
Ta đặt quả cầu tuyết lên thân người tuyết, rồi cắm một cái xẻng làm tay.
Cuối cùng chạy đến mép tường nhặt ba viên đá, lần lượt ấn vào chỗ mắt và mũi.
"Miệng đâu rồi!" Nhìn ta đứng ngắm nghía, An Lạc ngẩng đầu chỉ vào người tuyết: "Nó chưa có miệng mà."
Miệng à... Ta gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra nên dùng gì để thay thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!