Chương 28: (Vô Đề)

Ta bảo Ôn ma ma đặt chiếc hộp lên bàn, rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Muội muội cứ nói ta nghe thử." Nàng ta đặt tay lên bụng, trong mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt.

Ta cúi đầu, dời ánh mắt khỏi nàng ta.

Ta không chịu nổi dáng vẻ sắp làm mẫu thân của nàng ta, cảm giác ấy khiến ta nghẹt thở.

"Ta muốn đưa một cung nữ rời cung… nên mong tỷ tỷ giúp đỡ."

"Cung nữ nào?" Dung quý phi nhắm mắt, hờ hững hỏi.

"Cung nữ thân cận của ta, Bảo Nhi."

Ta ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt thoáng kinh ngạc của nàng ta.

"Là vì chuyện gì?"

"Bảo Nhi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ta muốn đưa nàng ấy ra ngoài sớm, tìm cho nàng ấy một mối hôn sự." Ta không nhắc đến chuyện của Vũ Lưu Xuyên, tránh dư thừa lời lẽ.

Chỉ trong chớp mắt, ánh nhìn của Dung quý phi đã trở lại bình thản.

Nàng ta bảo rằng việc này không phải do một mình nàng ta quyết định, cần phải hỏi qua nữ quan quản sự trong cung.

"Làm phiền tỷ tỷ rồi." Ta đứng dậy, hướng nàng ta thi lễ.

"Không cần." Nàng ta phất tay, ta cũng thức thời không ở lại lâu, dẫn Ôn ma ma rời đi.

"Nương nương, vì sao ngài nhất định phải đưa Bảo Nhi xuất cung?" Ôn ma ma đi bên cạnh, nghiêng đầu hỏi ta. "Nàng ấy hầu hạ ngài nhiều năm, là người hiểu ngài nhất."

Đúng vậy, Bảo Nhi đã theo ta nhiều năm, hiểu rõ tính khí ta, là người thân cận nhất với ta.

Nhưng chẳng lẽ vì thế mà ta phải để nàng ấy giống ta, bị giam cầm trong cung này suốt đời, không thể thoát ra sao?

Giờ đây có một người nàng ấy thương mến, nguyện cưới nàng ấy, ta sao có thể không giúp nàng ấy nắm lấy cơ hội này?

"Ma ma, bà nói xem, Bảo Nhi sẽ hạnh phúc hơn ta, đúng không?"

Ta không trả lời mà hỏi ngược lại, tâm trí đã sớm bay xa khỏi hoàng cung, hướng về con phố dài nơi phủ Lâm Châu.

Ta nhìn thấy chính mình đứng trước Minh Dược Đường cùng Vũ Lưu Xuyên, thấy mình nhón chân, ghé sát tai y, thì thầm: "Sau này ta sẽ luôn giúp huynh vấn tóc."

Đầu tháng mười một, Dung quý phi phái người đến báo tin rằng Bảo Nhi có thể rời cung trước hoặc sau ngày Đông chí.

"Chỉ còn hơn mười ngày nữa..." Ta nắm tay Bảo Nhi, dịu dàng dỗ dành nàng ấy. "Sao lại khóc thế?"

"Ta không muốn xuất cung nữa." Bảo Nhi vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.

Ta nhìn nàng ấy, nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn Vũ Lưu Xuyên thì sao? Chẳng lẽ ngươi không còn thích huynh ấy nữa?"

"Vẫn thích."

"Bảo Nhi, hãy xuất cung đi, gả cho huynh ấy."

Mang theo kỳ vọng của ta, mang theo lời hứa ta đã trao cho y khi còn trẻ, để sống một cuộc đời tốt đẹp hơn.

17

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!