Ta nhìn Tống Nhiên Chỉ.
Hắn chỉ cách ta chưa đầy một trượng.
Lại một lần nữa, ta hỏi.
"Hoàng thượng có còn nguyện ý cùng thần thiếp về phủ Lâm Châu không?"
Ta chờ hắn lên tiếng.
Chờ hắn nói hắn nguyện ý.
Chờ hắn tự mình kể với ta về đại nghĩa, về trách nhiệm của hắn.
Ta muốn chính miệng hắn nói với ta.
Nói rằng phụ thân ta tội không thể tha.
Nói rằng hắn không có ý giết mẫu thân ta.
Nói rằng hắn chưa từng muốn giấu ta đến tận bây giờ.
Ta muốn hắn nói rằng, hắn chỉ sợ ta đau lòng.
Rằng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ta từng nói rồi, ta nguyện ý nghe.
Nghe tất cả suy nghĩ của hắn.
Nghe về cái gọi là đại nghĩa lẫm liệt.
Nghe về những điều bất đắc dĩ mà hắn phải làm.
Nhưng hắn không nói.
Hắn thậm chí chẳng buồn nói với ta rằng mẫu thân và phụ thân ta đã chết.
Hắn chỉ cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, thốt ra một câu: "Công vụ bận rộn."
Ta nên làm thế nào đây, Tống Nhiên Chỉ?
Ngươi che giấu tất cả mọi người, duy trì vẻ chính trực cao thượng của mình, lại gánh vác lấy sự oán hận của tất cả.
Ngươi tự bọc kín bản thân đến mức như vậy, ngươi muốn ta làm sao để hiểu được ngươi đây?
"Thần thiếp xin cáo lui…"
Ta cúi đầu, xoay người rời khỏi bảo Bảo Hoa Điện.
Dù là lời giải thích ta đã đợi suốt mùa xuân năm ấy, hay lần này, những lời đại nghĩa mà ngươi lười chẳng muốn nói…
Nếu một ngày nào đó ngươi lại muốn mở miệng, e rằng ta cũng chẳng còn sức để nghe nữa.
Bất kể là trước kia hay bây giờ, dù ngươi đã từng yêu ta hay vẫn còn yêu ta, ta đều không muốn truy cứu nữa.
Mà có muốn truy cứu, cũng đã chẳng thể nào truy cứu được nữa rồi.
16
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!