Chương 25: (Vô Đề)

Chờ hắn đến tìm ta, nói với ta rằng hắn chưa thể động vào Dung thị.

Chờ hắn bảo ta hãy nhẫn nhịn thêm một chút, hãy chờ hắn báo thù cho con chúng ta.

Nhưng hắn mãi không đến.

Một tháng. Hai tháng. Ba tháng…

Tuyết mùa đông dần tan, trăm hoa đua nở. Hắn vẫn không xuất hiện.

Hắn thậm chí chẳng buồn đến giải thích với ta dù chỉ một câu.

Ta bảo Bảo Nhi đừng đếm nữa. Đừng lãng phí giấy mực vô ích.

Thư gửi cho mẫu thân cũng chẳng bao giờ có hồi âm.

Ta đem tất cả thư bà từng gửi cho ta những năm qua ra xem lại, từng phong một, rồi chợt nhận ra điều bất thường.

Trước bức thư vào tháng tám năm ngoái, mẫu thân vẫn luôn gọi ta là "Xán Xán"…

Ta siết chặt lá thư trong tay, cố nén cơn run rẩy, khẽ hỏi: "Bảo Nhi, hôm nay Vũ Lưu Xuyên có trực không?"

Bảo Nhi không hiểu, chỉ ngây ngô gật đầu.

Ta giật lấy tờ tuyên chỉ trên bàn, dùng sức ghì chặt tay phải.

ine/read/b

-ch-s-c-t

-ng

-vi-l-c&chuong=25]

Phải mất rất lâu, ta mới viết được mấy chữ:

"Phồn Nguyệt, thấy thư như gặp mặt..."

Viết xong, ta dùng sáp niêm phong lá thư, trao nó cho Bảo Nhi.

"Chủ tử, sao lại viết thư cho Phồn Nguyệt tiểu thư vậy?"

"Nhất định phải giao bức thư này cho Vũ Lưu Xuyên."

Ta không giải thích gì thêm, chỉ nghiêm giọng dặn dò:

"Nhờ huynh ấy lấy danh nghĩa của huynh ấy mà gửi đến tay Phồn Nguyệt."

Bảo Nhi còn định hỏi tiếp, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, đóng cửa rồi rời đi.

Ta không biết suy đoán của mình có đúng không.

Trước đây, ta mải chìm đắm trong niềm vui, cảm thấy Bảo Nhi nói đúng, còn dự định trở về hỏi rõ mẫu thân. Nhưng bây giờ ngẫm lại, mọi chuyện đều có gì đó thật kỳ quái.

Ta sợ...

Sợ mẫu thân đã gặp chuyện.

Sợ thư ta gửi cho bà bị nhị phòng giữ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!