Chương 20: (Vô Đề)

Ta yêu hắn sao?

Ta đang cố gắng yêu hắn, ta nghĩ ta sẽ yêu hắn, sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.

"Ừm." Ta mỉm cười gật đầu: "Ta yêu hắn."

Ngụy Lưu Xuyên dường như khựng lại một chút, ta thoáng thấy có chút gợn sóng trong mắt y, nhưng y không để ta nhìn thấu, nụ cười rạng rỡ nhanh chóng đẩy lùi mọi dao động, không để lại một chút dấu vết nào.

Y nói: "Vậy thì tốt rồi."

"Tân Nhu, muội biết mà, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta chỉ là không yên tâm về muội." Y thu tay về, cẩn thận cất chiếc khăn vào trong hòm thuốc bên cạnh: "Muội cũng biết ta thích y thuật, mà Thái Y Viện là nơi có thể chứng minh bản thân tốt nhất."

"Vậy nên ta nghĩ, đúng lúc ta đến dự tuyển vào Thái Y Viện, có lẽ cũng có thể tiện thể nhìn thấy muội."

Ngụy Lưu Xuyên vẫn mỉm cười hệt như đêm xuân năm ấy, khi ta vô tình tựa vào vai y mà ngủ quên, lúc tỉnh dậy liền thấy y ngửa đầu nhìn trời, khóe môi mang theo ý cười, dù gió có thổi thế nào cũng không thể xua tan.

Nếu chỉ là "tiện thể", vậy thì tốt.

Ít nhất về sau, ta và y sẽ không còn gánh nặng nào đè nặng lên nhau nữa.

Khi Tống Nhiên Chỉ đến, Ngụy Lưu Xuyên vừa vặn đóng lại hòm thuốc.

Bảo Nhi có chút hoảng hốt đi theo sau lưng hắn, ta mỉm cười trấn an nàng ấy rồi hành lễ với Tống Nhiên Chỉ.

"Hoàng thượng chớ lo lắng…" Ngược lại, Ngụy Lưu Xuyên lại lên tiếng trước, có lẽ cũng đã chuẩn bị sẵn lý do: "Chiêu nghi chỉ là cơ thể có chút lạnh, không có gì đáng ngại cả."

Tống Nhiên Chỉ xoay người nhìn y, hỏi có cần điều dưỡng hay không.

Ta kéo lấy tay hắn dưới lớp tay áo, nói ta không muốn uống thuốc.

"A Nhu…" Tống Nhiên Chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, lại dịu dàng dỗ dành ta: "Thuốc đắng dã tật."

"Hôm qua ngài mới hứa với ta đấy."

Tống Nhiên Chỉ im lặng, dường như nhất thời không biết phải quyết định thế nào.

"Hoàng thượng, tình trạng của Chiêu nghi không cần dùng thuốc, thần kê vài thang canh bổ, để Ngự Thiện Phòng sắc theo là được."

Ngụy Lưu Xuyên mở miệng giúp ta giải vây.

Ta sáng mắt nhìn y đầy ngưỡng mộ mà Tống Nhiên Chỉ cũng thở phào một hơi, nếu không ta cũng tò mò không biết hắn sẽ chọn thế nào.

Nhưng nghĩ lại, dù thế nào thì người chịu khổ vẫn là ta, vậy cũng chẳng có gì đáng để tò mò cả.

Sau khi Ngụy Lưu Xuyên rời đi, Tống Nhiên Chỉ cũng chỉ ở lại một lát rồi phải đi.

Hắn nói dạo này bận rộn, nhưng lúc nào cũng sẽ dành thời gian đến thăm ta, bảo ta cứ ở yên trong điện đừng chạy lung tung, nếu không lỡ hắn đến mà không tìm thấy ta thì sao.

"Vậy ta chẳng phải sẽ trở thành hòn vọng phu rồi sao?"

Hắn cười rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ: "Vậy phải vất vả cho A Nhu đợi phu quân rồi."

Ta biết Tống Nhiên Chỉ đang vui, vì ta gọi hắn là "phu quân".

Tống Nhiên Chỉ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức ta thậm chí không còn nhớ nổi dáng vẻ hắn từng chán ghét ta lúc ban đầu nữa.

Trong lòng ta như có một cảm giác ấm áp len lỏi vào, đó là một thứ rất kỳ diệu, giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt cong như trăng non của hắn khiến ta ngẩn ngơ.

"A Nhu đợi phu quân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!