Ta cố ngồi thẳng dậy, nhiệt độ đột ngột làm ta khó thích ứng.
"Hoàng hậu nương nương là… thê tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng nên cho nương nương… nên cho nương nương một cơ hội." Ta cắn răng kiềm chế hàm răng đang đánh lập cập, hai tay dưới áo choàng bấu chặt vào da thịt để tìm lại chút cảm giác: "Những gì nương nương nghĩ suy, Hoàng thượng nên cho nàng cơ hội được nói ra."
"Còn gì nữa?" Hắn hơi nghiêng người, nheo mắt hỏi.
Ta lắc đầu: "Chỉ vậy là đủ rồi."
"Hừ…" Hắn khẽ cười, dường như mang theo chút giễu cợt.
"Lý Tân Như, nàng muốn trẫm đi nghe tâm tư của Hoàng hậu, chỉ vì nàng là thê tử của trẫm?" Hắn bước tới, bóp cằm ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Trẫm có tam cung lục viện, có triều thần bá quan, có thiên hạ vạn dân."
"Vậy mà chẳng có một ai… chịu nghe tâm tư của trẫm?"
Mắt Hoàng thượng khẽ rung động, bàn tay đang giữ cằm ta cũng siết chặt hơn.
"Hoàng hậu nương nương là thê tử kết tóc của Hoàng thượng, không thể đánh đồng với người khác."
"Tốt lắm, Lý Tân Như! Lý lẽ đều để nàng chiếm hết rồi!"
Hắn hất tay đẩy ta ra, xoay người lạnh lùng nói: "Cút đi, đừng chướng mắt trẫm!"
Ta đưa tay xoa xoa cằm, nhìn Hoàng thượng hồi lâu.
Trong lòng có chút hối hận, không ngờ không những không lay động được hắn, mà còn khiến hắn càng thêm tức giận.
Ta đứng dậy, lê đôi chân tê dại đến bên cạnh hắn: "Nếu Hoàng thượng bằng lòng, thần thiếp nguyện nghe."
Hoàng thượng không đáp, sắc mặt cũng không đổi.
Ta dịu giọng, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của hắn: "Tâm tư của Hoàng thượng, thần thiếp đều nguyện nghe."
"Lâm Đức Toàn!" Hoàng thượng hất tay áo, mất kiên nhẫn gọi công công đưa ta về.
Thật vô dụng!
Ta lê từng bước trong tuyết, nghĩ dù Hoàng thượng gần đây vẫn luôn sủng ái ta, nhưng ta lại chẳng thể giúp gì cho Hoàng hậu nương nương.
Lâm Đức Toàn công công đưa ta về cung xong lại làm bộ dạng nghiêm túc khuyên nhủ.
"Hoàng thượng sẽ đi gặp Hoàng hậu nương nương, Chiêu nghi hãy ở trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày đi."
"Thật sao?" Ta vịn khung cửa, ngạc nhiên với lời hắn nói.
"Đều nhờ vào hai câu cuối của Chiêu nghi đấy…"
Lâm Đức Toàn công công như có chút bất đắc dĩ, lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Ta cười thầm, sớm biết làm nũng hữu dụng, hà tất phải quỳ trong tuyết lâu như vậy!
Ta thì vẫn ổn, chỉ lo Hoàng hậu nương nương vốn đã có bệnh căn, giờ chỉ e lại thêm một trận bệnh nữa.
7
Ngày hôm sau, Hoàng thượng quả nhiên đến Hoa Thanh Cung như lời của Đức Toàn công công.
Lúc hắn đến gặp Hoàng hậu nương nương, ta vẫn còn cuộn mình trên giường. Đôi chân ta đau nhức cả đêm không ngủ được, mãi đến khi mặt trời vừa nhô lên ta mới mơ màng thiếp đi.
Bảo Nhi khẽ gọi ta dậy, hỏi ta có muốn dùng chút gì không, hoặc có cần nàng ấy đi gọi thái y hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!