Chương 7: (Vô Đề)

Hẹn ước cũ (3)

Chu Khải Thâm tính tình nóng nảy phát điên một trận. Đây là oán khí và chán ghét đã tích góp lâu ngày.

Cố Hòa Bình và lão Trình không dám lên tiếng, chuyện có liên quan đến Triệu Tây Âm, an ủi và giải sầu trước nay đều vô dụng. Ba chữ Mạnh Duy Tất đã cắm sâu trong lòng Chu Khải Thâm như một con dao, và ngược lại, Chu Khải Thâm cũng là cái hố sâu nhất mà cả đời này Mạnh Duy Tất cũng không thể bình thản bước qua được.

Chu Khải Thâm có tơ máu trong mắt, khuôn mặt khó coi như bão tuyết trước sắc trời âm u. Anh dùng tay chống lên trán, một tay bóp ấn đường rồi cầm di động và hộp thuốc lảo đảo đi mất.

Lão Trình không do dự mà nhanh chóng đuổi theo, "Dáng vẻ này của cậu ta không lái xe được, tôi đi xem cậu ta chút."

——

Chủ Nhật, Lê Nhiễm tới nhà thăm Triệu Tây Âm, thấy cô ấy đi được nhảy được thì còn hơi kinh ngạc, "Tiểu Thuận lại gạt tớ, cậu không biết cậu ta nói có bao nhiêu khoa trương đâu, nói cậu ngất xỉu dưới đất, suýt nữa kêu xe cứu thương."

Triệu Tây Âm làm động tác im lặng, cô nhìn Triệu Văn Xuân trong phòng bếp rồi nói: "Nhỏ tiếng chút, đừng để ba tớ biết. Tớ không sao, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, tớ không muốn thêm phiền phức nữa."

"Hiểu rồi." Lê Nhiễm cúi đầu cắn quả táo, tròng mắt xoay mấy vòng, cô ngước mắt thăm dò: "Tiểu Tây, cậu gặp anh ta rồi?"

Triệu Tây Âm nhất thời không phản ứng lại, "Ừm? Ai?"

"Mạnh Duy Tất."

Khi Lê Nhiễm nói cái tên này, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nói xong lại vô cùng ảo não, cô nhanh chóng dùng cái miệng nhỏ ăn táo.

Triệu Tây Âm trầm mặc, cô thừa nhận, "Gặp rồi."

Lê Nhiễm nhìn cô, thật cẩn thận chờ câu nói tiếp theo.

"Giữa trưa nướng sườn được không? Tiểu Lê, còn muốn ăn cái gì, chú làm cho con." Triệu Văn Xuân vui vẻ đi ra từ phòng bếp.

Lê Nhiễm ngoan ngoãn đứng dậy, "Chú làm con đều thích ăn."

Sau một đoạn gián đoạn này, đáp án như lá rụng bị cuốn đi bởi gió thu, sau đó biến mất không thấy tung tích đâu nữa.

Lê Nhiễm ở nhà cô hơn nửa ngày, người có tính cách cởi mở luôn làm cho trưởng bối yêu thích, Triệu Văn Xuân cười đến mấy nếp nhăn trên mắt cũng sâu thêm, ông rửa sạch dĩa cherry lớn cho hai đứa trẻ, "Các con tự chơi với nhau đi, ba còn chút tài liệu chưa viết xong."

Người đi rồi, Lê Nhiễm ló đầu nhìn về phía thư phòng một cái, "Cuối tuần chú Triệu còn tăng ca à?"

"Viện của bọn họ sắp đánh giá cấp bậc nữa rồi, gần đây rất bận."

Lê Nhiễm sáng tỏ, "Lần này chắc chắn được."

Triệu Tây Âm cũng cảm thấy thế, "Chắc là không thành vấn đề."

Đang nói, di động trên bàn sách vang lên, Lê Nhiễm ở gần nên đưa tay qua, vừa thấy người gọi tới, cô nhanh chóng làm khẩu hình với Triệu Tây Âm: "Cô Đới."

Triệu Tây Âm không hề bất ngờ, cô mặc kệ di động vang hơn mười tiếng mới bắt máy. Không đợi Đới Vân Tâm nói chuyện, cô đã lớn tiếng giành nói trước với giọng điệu khổ sở: "Cô ơi, xin lỗi, hôm qua em ngã nặng quá, bây giờ không có cách nào dùng sức."

Lê Nhiễm nghe Đới Vân Tâm hỏi trong điện thoại: "Ngã thành dạng gì rồi?"

Triệu Tây Âm nói: "Bó thạch cao, quấn băng vải, ở nhà còn ngồi xe lăn nữa."

Lời này không cho người khác giữ lại ý nghĩ gì khác, lại giải thích một hồi, cuộc trò chuyện mới có thể kết thúc.

Triệu Tây Âm không phải người am hiểu việc nói dối, giờ phút này mặt cô đỏ bừng, cô cầm di động thở dốc.

Lê Nhiễm bĩu môi, ăn ngay nói thật: "Cô Đới thật sự rất tốt với cậu."

Triệu Tây Âm không nói chuyện, cô cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt, tư thế này ngồi lâu thì đầu gối tê, cảm giác tê dại thuận theo dòng máu chảy ngược ra bốn phía, cả người giống như mất đi tri giác. Cô ngửa về sau một cái, ngã lên giường nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà với ánh mắt sâu kín.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!