Sáng sớm, Bạch Vân vừa thức dậy đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn sang chỗ Dạ Nguyệt bế quan, nghĩ nghĩ một hồi Bạch Vân liền tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống.
Hiện tại khoảng cách tu vi giữa hắn và Dạ Nguyệt còn rất xa, không thể chậm trễ tu luyện được.
Vận chuyển Luyện Thánh Quyết, từng tia linh khí xung quanh không ngừng bị cơ thể Bạch Vân hấp thu để rèn luyện nhục thân hắn.
Từng tấc da thịt đều được linh khí trui rèn, ngay cả các nội tạng bên trong vốn là điểm yếu của con người cũng rèn luyện để trở cứng rắn hơn.
Tu luyện giả khi tu luyện đều là hấp thụ linh khí vào đan điền rồi sau đó mới dùng linh khí để tẩy tủy trúc cơ.
Nhưng Luyện Thánh Quyết lại rất đặc biệt, nó sẽ luyện hoá cả thân thể người sử dụng để đúc lại một thân thể mới.
Lý do trước đây Bạch Vân không tu luyện chính là vì tu luyện Luyện Thánh Quyết sẽ phải phá đi lập lại, tức toàn bộ tu vi Nguyên Anh và cả Tiên cốt của hắn đều sẽ bị luyện hoá rồi dung nhập vào thân thể.
Làm như vậy tính nguy hiểm quá cao, cho nên Bạch Vân luôn không dám thử. Bất quá bây giờ hắn đã là phàm nhân, Tiên cốt cũng đã bị mất căn bản không cần lo sợ chuyện này.
Bạch Vân cũng không khỏi cảm thán Luyện Thánh Quyết quả thật rất bá đạo, nó có thể luyện hoá vạn vật, kể cả Tiên cốt cũng có thể.
Nếu không phải do tính chất đặc thù của Luyện Thánh Quyết thì thân thể đã tàn phế quá nửa của hắn căn bản chẳng thể tu luyện tiếp được.
Tuy phải chịu cực độ đau đớn vì luyện hoá thân thể nhưng cái giá này vẫn không đáng kể so với thành quả nhận lại.
Thời gian cứ vậy trôi qua, bất giác Bạch Vân đã ở Hạo Thiên Tông gần 1 tháng.
Bạch Vân một thân Bạch y thoải mái nằm ngủ trên thảm cỏ xanh mướt, tùy ý để cho từng tia nắng chiếu lên người.
Nửa tháng trước hắn đã đột phá Trúc cơ, hiện tại liền là Trúc cơ trung kỳ.
Cũng vì có kinh nghiệm tu luyện qua một lần cho nên Bạch Vân mới có thể trong thời gian một tháng liền tăng tu vi lên lại Trúc cơ.
Bạch Vân có chút đắn đo, hắn hiện tại còn sống, tu vi cũng đang dần khôi phục, có phải bây giờ hắn nên trở về Hỗn Nguyên Tông không?
Chuyện Hỗn Nguyên Tông phát ra Tất sát lệnh đối với Dạ Nguyệt hắn cũng đã biết cách đây không lâu.
"Hơn nữa Tông chủ thúc thúc đối với ta rất tốt, có lẽ ta cũng nên báo bình an một tiếng"
Bạch Vân dù sao cũng là con người, hắn vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu cha mẹ nên càng là người trân trọng tình cảm.
Hắn xuyên không qua đây thật sự vì Dạ Nguyệt, nhưng những năm qua ở chung với người của Hỗn Nguyên Tông, hắn đã thật sự xem đó là nhà mình.
Trong đó càng có vài người Bạch Vân rất yêu quý coi như người thân.
Lần trước vì nghĩ bản thân sẽ chết chắc cho nên hắn mới hủy đi ấn ký của Vương Lục trong người mình.
Bây giờ hắn đã không chết thì cũng nên trở về một lần a! Hơn nữa hắn cần phải bảo Tông chủ gỡ bỏ đi Tất sát lệnh với Dạ Nguyệt mới được.
Trong lúc Bạch Vân đang suy nghĩ làm thế nào để nhờ Dạ Nguyệt giúp mình ra khỏi Hạo Thiên Tông.
Một nữ tử xinh đẹp mặc tiên váy trắng đỏ đang đi lại chỗ hắn, bước chân nàng nhẹ nhàng tựa như theo một quy tắc nào đó.
"Ngươi thật nhàn rỗi a" âm thanh như tiếng chim hót vang lên
Bạch Vân nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng cười cười.
"Không phải là tại rảnh rỗi quá hay sao, tu luyện cũng không thể ngồi lì một chỗ mà làm được"
Bạch Vân ngồi dậy nhìn phía rừng trúc xa xa nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!