Chương 4: (Vô Đề)

Trong nội tâm Bạch Vân.

Bóng tối vô tận bao trùm mọi thứ, ý thức của Bạch Vân mơ hồ chỉ nghe được âm thanh của hệ thống.

"Ting, hệ thống xác nhận ký chủ nhiệm vụ thất bại."

"Đã mạt sát ký chủ thành công, bắt đầu quá trình truyền tống linh hồn về Trái đất".

"Quá trình chuyển đổi...1%...27%...52%..."

"...64%...89%...99%...100%. Ting, chuyển đổi thành công, bắt đầu dịch chuyển"

Bên ngoài.

Dạ Nguyệt hai mắt đầy tơ máu nhìn không chớp mắt vào Lạc Diệp trong cơ thể Bạch Vân

Tách

Một tiếng nhỏ, trên thân lá xuất hiện một vết rách, chưa để Dạ Nguyệt phản ứng, nó chớp mắt liền xé rách chiếc lá làm hai, tia bạch khí như thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.

Dạ Nguyệt hai mắt xuất hiện một tia giận dữ, hét lên:

"Luân Hồi - Đệ Nhất Biến!"

Theo tiếng hét của nàng, một đạo uy áp như từ thái cổ hồng hoang hạ xuống.

Thiên Đạo chấn động!!

Các trưởng lão đang hộ pháp theo bản năng nhìn xuống nơi Dạ Nguyệt đang đứng

Chỉ là bị đạo uy mênh mông chặn lại, thần thức và mắt của bọn hắn như bị phủ lên một tầng sương mù không thể nhìn thấy chuyện gì diễn ra bên trong.

Bọn hắn có chút lo lắng cho Dạ Nguyệt ở bên trong, nhưng không ai dám tiến lên kiểm tra.

Thiên địa chấn động, trời cao không ngừng rung chuyển.

Dạ Nguyệt lấy ra một con dao nhỏ, nhanh chóng rạch một vết thương ở ngực.

Ba giọt máu long lanh trong suốt từ bên trong bay ra, đó là ba giọt đầu tâm huyết của nàng.

Theo sự dẫn dắt của nàng, ba giọt máu đi vào nội thể Bạch Vân, hợp lại làm một rồi bao bọc lấy tia bạch khí sắp biến mất kia.

Nàng lại tiếp tục nhắm mắt niệm chú, không để tâm vết thương ở ngực vẫn đang chảy máu đầm đìa.

"Ting, cảnh báo!, cảnh báo!, quá trình chuyển đổi của ký chủ bị gián đoạn, phát hiện thiên đạo khí tức xuất hiện... Bổn hệ thống chuồn đây, ký chủ tự lo nhé... Bái bai"

Bạch Vân dù ý thức mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được câu cuối cùng của hệ thống.

"Mẹ nó... Hệ thống.. ngươi không giữ chữ lời!!"

Như lấy hết sức lực mắng hệ thống trong nội tâm một tiếng, Bạch Vân liền hôn mê, đối với mọi chuyện sau đó hắn đều không biết gì.

Một khắc sau.

Dạ Nguyệt ngừng niệm chú, hai mắt hé mở nhìn Bạch Vân.

Nàng có thể cảm nhận được hô hấp yếu ớt như có như không từ thân thể hắn.

Trên gương mặt tái nhợt vô thức nở lên một nụ cười nhẹ, nàng biết mình Thành Công rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!