Đông vực, Truyền Thừa bí cảnh.
Một nhóm tu sĩ ba người đang chật vật phi hành trên không, bọn hắn tu vi trong đám người vào đây không tính là quá cao nhưng cũng đủ khả năng tự vệ. vốn định vào đây tìm bảo ai ngờ lại gặp phải bẫy do tu sĩ khác bố trí nhằm giết người đoạt bảo, ba người khó khăn lắm mới may mắn thoát ra hiện tại chỉ muốn thật nhanh rơi đi khỏi bí cảnh này.
Bất quá khi đến nơi bọn hắn kinh hoàng phát hiện lối vào đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết, cho rằng bản thân nhớ lầm bọn hắn bay xung quanh gần đó tìm kiếm lối ra nhưng vẫn như cũ không tìm thấy.
Trong lúc ba người đang hoảng loạn đột nhiên Hưu! một tiếng một trong ba người như bị không gian nuốt chửng biến mất không thấy đâu.
A!
Hai người còn lại hoảng sợ nhưng chưa kịp phản ứng cũng Hưu Hưu! hai tiếng biến mất trong hư không.
Không chỉ bọn hắn hiện tại ở những nơi khác chuyện quỷ dị như vậy đang liên tục xảy ra, tính toán cứ mỗi một tức lại có hơn mười người biến mất.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn vạn người đã biến mất chỉ còn không đến ngàn người, những tu sĩ còn lại vô cùng hoảng loạn liên tục thôi động pháp lực đánh ra bốn phương tám hướng nhằm tìm ra kẻ chủ mưu nhưng đều chỉ là công cốc.
Lúc này bên ngoài bí cảnh hàng vạn tu sĩ đang lơ lửng trên bầu trời, cứ cách một khoảng thời gian lại có người đột ngột xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy bản thân chưa chết liền vui mừng đến nỗi khóc ra nước mắt vì sống sót sau tai nạn.
Những người xung quanh nhìn hắn đều có cảm giác đồng bệnh tương liên, tất cả đều là tu sĩ biến mất một cách bí ẩn bên trong bí cảnh, chỉ là người ở bên trong không biết nội tình nên cho rằng có sự tồn tại đáng sợ đang ám hại bọn hắn dẫn tới bị áp lực vô hình uy hiếp khiến càng về sau càng nhiều người sợ hãi, thậm chí vài người cuối cùng còn suýt chút phát điên.
Ngọn nguồn của chuyện này phải nói về nửa canh giờ trước.
Bạch Vân sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Dạ Nguyệt liền dùng quyền hạn bí cảnh truy tìm nơi phong ấn trái tim của Quang Ám Linh Thần rồi cùng tổ phụ Hắc Bạch Lão Nhân trực tiếp dịch chuyển qua đó.
Chỉ thấy thiên địa biến ảo, trước mắt bọn hắn liền biến thành một mảnh huyết vực đỏ thẫm. Bầu trời mặt đất đều là một màu huyết sắc kỳ dị lại như ẩn chứa một cỗ khí tức tang thương cổ xưa.
Không có dấu vết của sự sống, xung quanh là một vùng đất màu đỏ vô cùng rộng lớn, từng tòa huyết sơn cao lớn xuất hiện ở khắp nơi, Bạch Vân quan sát thấy được giữa mỗi tòa huyết sơn đều có một vết rãnh sâu rộng hơn chục trượng rồi từ đó lan ra thành vô số vết nứt nhỏ khắp thân núi.
Ngắm nghía hồi lâu hắn cuối cùng cũng tìm được vị trí phong ấn, nó nằm trên đỉnh Huyết sơn cao nhất, so với nó những tọa cự sơn kia chẳng khác gì trẻ con trước mặt người lớn.
Xoát!
Bạch Vân cùng Hắc Bạch Lão Nhân lập tức xuất hiện cách chục trượng với trái tim đang bị phong ấn. Nhìn quả cầu thịt màu đỏ tươi lớn hơn trăm trượng đang bị chín sợi huyền xích khổng lồ nối liền với Cự Huyết Sơn vây chặt kia, hắn kinh ngạc phát hiện trái tim kia vẫn đang đập dù rung động rất nhỏ gần như không có nhưng Bạch Vân dựa vào cảm giác nhanh nhạy vẫn nhận thấy được.
"Quả nhiên là vẫn còn sống, tuy rằng không có linh trí nhưng trái tim vẫn theo bản năng không ngừng nhỏ ra huyết dịch ăn mòn phong ấn, chiếu theo tốc độ này không tới trăm năm nữa Quang Ám Linh Thần có thể hoàn toàn phá bỏ phong ấn mà thoát ra, đến lúc đó Thiên Nguyên Giới ắt phải có một trận tinh phong huyết vũ
". Hắc Bạch Lão Nhân trầm giọng nói, tuy rằng lão từ lâu đã đoán ra đôi ba phần nhưng chính thức nhìn thấy vẫn kinh ngạc không thôi."Đúng, vậy nên trước khi chúng ta có đủ thực lực phải đảm bảo không thể để hắn thức tỉnh trước thời hạn
". Bạch Vân gật đầu tỏ vẻ đồng tình."Tại sao cháu không nhờ tới sự giúp đỡ của mấy thế lực khác?
". Hắc Bạch Lão Nhân đặt câu hỏi. Bạch Vân thiếu điều thở dài, suy nghĩ một lúc rồi đáp:"Hiện nay bên ngoài tuy tạm thời yên bình nhưng lúc nào cũng có thể dấy lên phong ba bão táp. Đông vực loạn trong giặc ngoài, mỗi bên đều có âm mưu riêng khó mà hợp tác. Tây vực dã tâm hừng hực ý định thâu tóm địa vực khác, đề nghị hỗ trợ khác gì dẫn hổ vào nhà.
Bắc vực quyền triều kinh biến đóng cửa nội đấu không có tâm tham dự chuyện ngoại giới. Nam vực tuy rằng bình ổn nhất nhưng hiện nay tam vực bất ổn một hành động nhỏ cũng đủ dấy lên chiến tranh, nào có thể trợ giúp gì.Với lại cho dù là có được sự hộ trợ cũng chưa chắc sẽ thành công tiêu diệt Quang Ám Linh Thần, trừ phi... Tập hợp lực lượng của toàn bộ chiến lực đỉnh cao Thiên Nguyên Giới
". Bất quá điều này là vô khả năng, Bạch Vân cuối cùng lắc đầu phủ định suy nghĩ này."Lão phu còn tưởng cháu là một tên nhóc não yêu đương trong đầu ngoài nữ nhân liền không có gì, nhưng giờ nhìn lại... đúng là hổ phụ sinh hổ tử... Ha ha".
Bạch Vân cũng không có phản bác, hắn tuy rằng không phải kẻ ngu ngốc chỉ biết yêu đương. Nhưng quả thực hắn làm mấy chuyện này chủ yếu vẫn xuất phát từ Dạ Nguyệt mà suy tính. Cho nên theo lời Hắc Bạch Lão Nhân nói cũng không sai a.
Đột nhiên một cỗ chấn động pháp lực truyền tới, Bạch Vân kinh ngạc nhìn lên thì thấy một thiếu niên tuấn mĩ phi phàm, từng quyền xuất ra đều đánh cho trái tim trăm trượng lắc lư nhẹ từng đợt.
Linh quang chợt loé lên, hắn nhận thức kẻ kia chính là Trương Bách Phong sau khi đưa Dạ Nguyệt vào phòng Tinh Thần đã rời đi.
"Hắn chẳng lẽ là muốn lấy tâm huyết của Quang Ám Linh Thần sao? Nhưng để làm gì chứ?".
"Khà khà, có lẽ là để chữa trị đạo thương cho cô bé kia".
Hắc Bạch Lão Nhân vừa cười vừa nhìn Bạch Vân khiến hắn cảm thấy cổ quái. Bất quá phương pháp này hắn cũng biết, vốn định chuyến này đến cũng sẽ lấy xuống chút thần huyết của Quang Ám Linh Thần.
Không nói điều gì khác, chỉ riêng việc sinh cơ nồng đậm trong thần huyết đã là vật đại bổ đối với tu sĩ, mà đặc tính của Quang Ám Linh Thần và đạo thương của Dạ Nguyệt đều liên quan tới Âm Dương nhất mạch, trên lý thuyết có thể chữa khỏi đạo thương cho nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!