Chương 21: Trương Bách Phong!

Ba kiện bảo vật mỗi cái đều là chí bảo đỉnh cấp ở thượng giới, có thể khiến các cự đầu điên cuồng tranh đoạt, nay lại đồng thời nằm trong tay một tu sĩ Hoá Thần, thật là mỉa mai mà.

Bất quá Bạch Vân lại chẳng có cảm giác vui mừng vì bảo vật đến tay chút nào. Hắn không tin một Hoá Thần sơ kỳ lại may mắn sở hữu cả ba món chí bảo như thế, đặc biệt là hiện giờ đối phương lại muốn tặng không cho hắn nữa chứ?

Nếu xét theo lẽ thường thì việc này cũng không phải khó hiểu. Bởi vì Thu Thủy kiếm hiện tại bị phong ấn, ngoài sắc bén và ko thể phá hủy thì chẳng có gì đặc biệt, nên coi nó là đồ bỏ đi cũng không quá.

Còn với bia đá kia thì lại khá đặc biệt, bởi vì thông thường chân ý chỉ có thể lĩnh ngộ, không thể viết ra dưới dạng văn tự, Bạch Vân cũng không biết rằng chân ý có thể viết ra, càng không thể nhận ra bia đá kia.

Nhưng không hiểu sao ngay khi nhìn thấy nó hắn liền liên tưởng tới văn tự trên mảnh giấy kia rồi trong não hắn đột nhiên xuất hiện bốn từ Thời Không Chân Ý

Cho nên Bạch Vân suy đoán có khả năng chỉ có một mình hắn biết được nó là chân ý và cũng chỉ mình hắn đọc được.

Còn viên tiểu thạch có hình thù kỳ quái kia, nếu hắn đoán không nhầm thì nó là

"Trái Tim của Chúng Thần"

Đây vốn là vật phẩm sẽ xuất hiện ở cuối cốt truyện, tại sao bây giờ lại nằm trong tay của một Hoá Thần kỳ?

Từ dữ kiện trên Bạch Vân khẳng định đối phương đang che giấu tu vi, hơn nữa còn là cố ý đem đồ vật ra cho hắn xem.

Không nói hai thứ trên, chỉ tính riêng viên Tiểu Thạch kia thì cho dù là Hợp đạo cường giả cũng không thể lấy được, chứ đừng nói tới một Hoá thần nhỏ bé.

"Tiểu bối, ngươi mau chọn đi" Lão nhân thần sắc kiên nhẫn nhìn chằm chằm Bạch Vân.

Thu lại ánh mắt trên ba kiện bảo vật, Bạch Vân ngẩng đầu nhìn lão nhân, hai tay hoàn lễ.

"Tiền bối, ngài muốn ta làm gì xin hãy cứ nói, nếu có thể làm được vãn bối tuyệt không từ chối"

"Ha ha ha, tiểu tử ngươi sao lại nói như vậy, không lẽ ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?" Lão nhân cười hiền từ nói.

"Vãn bối không dám đoán tâm tư của ngài, chỉ là ta không tin vào chuyện sẽ có bảo vật rơi từ trên đầu xuống"

Lão nhân nghe vậy cũng thu lại nụ cười, khí chất hoàn toàn thay đổi giống như biến thành một người khác.

"Tiểu tử thông minh, không hổ là người được hắn chọn trúng"

"Bất quá ngươi đoán sai rồi, bởi vì nếu ngươi thật sự chọn ta cũng sẽ tặng cho ngươi mà không cần bất cứ điều kiện gì"

Bạch vân trong lòng tâm tư không ngừng xoay chuyển, bề ngoài vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe.

Lão nhân dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn, vừa bước vừa nói.

"Nhưng ngươi cũng không cần hối tiếc, bởi vì nếu ngươi thật sự chọn thì cũng chỉ có thể nhận một món mà thôi" lão phất nhẹ tay, ba kiện bảo vật lập tức rơi vào trong tay Bạch Vân.

"Hiện tại ta cho ngươi ba bảo vật này, nhiệm vụ duy nhất của ngươi chính là trong năm trăm năm phải tìm được Thông Thiên Tháp, nếu không tìm được sẽ phải tự gánh lấy nhân quả này."

Lão nhân nói xong cũng theo thanh âm tan biến vào hư vô, giống như chưa từng xuất hiện vậy. Bất quá ba kiện bảo vật trong tay Bạch Vân đang không ngừng nhắc nhở hắn về cái nhiệm vụ bị ép phải nhận kia.

"Haiz! Tuy ba món đồ này rất tốt nhưng ta chỉ muốn một cuộc sống an nhàn với Dạ Nguyệt thôi mà, sao phải thêm nhiều phiền phức vậy chứ"

Thở dài một hơi, hắn đành cất ba kiện bảo vật kia vào túi trữ vật, nếu có thể thì hắn thật muốn từ chối nhiệm vụ này a.

Tuy đã đọc Vân Thiên Truyện nhưng Thông Thiên Tháp là vật gì Bạch Vân căn bản chưa từng nghe nói, chứ đừng nói tới việc không biết nó ở đâu mà đi tìm.

Bạch Vân hạ người ngồi xuống, ngón tay điểm nhẹ vào hư không liền xuất hiện đạo đạo quang mang cùng vô số nguyên văn.

"Ảnh vệ, hộ pháp cho ta"

Vâng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!