Đêm tối, mây mù che phủ ánh trắng, xung quanh nhà ở đều là một màn tĩnh lặng.
Trong một khách trọ nhỏ, Bạch vân đang đối thoại cùng một tuyệt sắc mỹ nhân.
Nàng mặc một thân bạch sắc tiên váy, mái tóc mực phát như lụa thả dài xuống đến lưng, gương mặt tinh xảo, lông mi phượng tú.
Đôi môi đỏ thắm như cánh hoa hồng ướt át, âm thanh êm dịu làm tan chảy lòng người.
"Tiếp theo nàng định làm gì?" Bạch vân bỗng nhiên hỏi.
Dạ Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, âm thanh như tiếng phượng hót.
"Tạm thời chưa có ý nghĩ khác, có lẽ là sẽ trở về Hạo Thiên tông bế quan củng cố tu vi"
Bạch vân trầm tư suy nghĩ, nói:
"Vậy không bằng ở lại đây vài ngày đi, nói không chừng sẽ có bí cảnh xuất thế"
"Làm sao ngươi biết được?"Dạ Nguyệt trong lòng nghi hoặc.
"Thiên cơ không thể tiết lộ, bất quá ta cũng không chắc chắn, có thể cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra."Bạch vân chậm rãi uống một ngụm trà, nói.
Không gian rơi vào tĩnh lặng, Bạch vân ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn người con gái động lòng người trước mắt, trong lòng một cỗ hạnh phúc cảm xúc tràn ngập.
Bạch vân không cầu vấn đỉnh tiên đạo, không cầu vô địch thế gian, cái hắn muốn chỉ đơn giản là được cùng người hắn yêu hằng ngày trải qua những ngày tháng vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
Đây chính là nhân sinh mà hắn mong muốn.
Bất quá hắn vẫn hiểu Dạ Nguyệt suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với hắn, nàng muốn chấn hưng hạo thiên tông, nàng muốn phi thăng tiên giới truy cầu đỉnh phong đại đạo.
Hai người có thể nói ngay từ đầu đã không có chung chí hướng, nhưng Bạch vân căn bản không quan tâm. Chỉ vì có thể ở gần nàng hơn hắn liền sẽ tu tiên, chỉ cần có thể cùng trường tồn vĩnh cửu với nàng hắn sẽ đánh lên một con đường vô địch, khiến hết thảy thế gian đều không thể ngăn cản tình cảm giữa hắn và nàng.
Đang lúc Bạch vân nhìn nàng tới xuất thần, một đạo âm thanh thức tỉnh hắn lại.
"Nhiều nhất là bảy ngày, sau bảy ngày ta sẽ trở về Hạo thiên tông"
"Được, vậy nàng có thể đưa cho ta ngọc giản truyền tin của nàng không, để nếu có tin tức gì ta có thể mau chóng thông tri nàng"Bạch vân thanh âm chân thành nhìn Dạ Nguyệt.
Kỳ thực ngọc giản truyền tin là hắn đưa cho nàng cũng được, bất quá vì sợ Dạ Nguyệt nghĩ hắn sẽ động tay trên ngọc giản cho nên Bạch vân nghĩ vẫn là chủ động xin của nàng thì hơn.
"Ngươi biết Hàn minh sao?"
Dạ Nguyệt không trả lời, nàng đổi chủ đề nói.
"Có thể nói là biết, cũng có thể tính là không biết" Bạch vân theo bản năng đáp lại.
Nói hắn biết chính là vì hắn đã đọc xem Vân thiên truyện, nhớ kỹ từng chi tiết Hàn minh tính cách và con đường đi lên đỉnh phong đại đạo, còn nói hắn không biết chính là Bạch vân căn bản chưa bao giờ gặp qua chân chính Hàn minh một lần, ngay cả hình dạng cũng chưa từng thấy.
"Hắn có gì bất thường sao?"
Bạch vân biết nàng sẽ không vô cớ hỏi về Hàn minh.
"Bất thường thì không, chẳng qua hắn được sư phụ ta thu làm đệ tử chân truyền, bảy ngày sau khai mạc đại điển nhận đồ"
A!, Bạch vân có chút kinh ngạc kêu lên, nguyên tác lại thay đổi rồi?
Không, không đúng lắm, cho dù nguyên tác thay đổi nhưng căn bản không có lý do gì dẫn đến việc sư phụ Dạ Nguyệt nhận Hàn minh làm đệ tử? Này đi cũng quá xa so với nguyên tác đi.
Dạ Nguyệt nhìn Bạch vân trầm tư yên lặng không nói, kỳ thực nàng cũng rất khó hiểu, tại sao sư phụ nàng lại tự nhiên thu đệ tử chân truyền chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!