Hỗn Nguyên Tông vị trí toạ lạc ở phía Bắc Đông vực.
Nơi đây cao nguyên mênh mông, cỏ cây xanh tốt. Tận trên cao thấy được vô số lầu các cung điện nguy nga toả ra khí tức lạnh lẽo dưới ánh Nhật thiên.
Bạch Vân nhìn ngắm bốn phía mà có chút cảm khái.
Trước khi đi hắn nghĩ rằng bản thân sẽ chết nhưng nào ngờ hắn vẫn còn sống để trở lại nơi đây.
Dù thời gian không quá dài nhưng đối với Bạch Vân lại khiến hắn có một loại cảm xúc khó tả.
Đi theo ảnh vệ bí mật tiến vào tông môn, không ai phát hiện ra Bạch Vân đã trở lại trừ Tông chủ Hỗn Nguyên Tông và ảnh vệ.
Trở lại Tiên Linh Uyển, Bạch Vân không có vội vã đi tìm Vương Lục báo cáo tình hình mà trước tiên đi nghỉ ngơi, thời gian dài di chuyển liên tục khiến cả tinh thần hắn rất mệt mỏi, hơn nữa Tông chủ đã biết hắn trở về liền không có vấn đề gì.
Tiên Linh Uyển khu vực, nơi đây không khí tươi mát ấm áp, hai bên có linh tuyền xuyên dòng nước chảy qua thành sông nhỏ.
Các loại liên hoa nổi trên bờ hồ, mùi hương thơm ngát khiến người dễ chịu.
Vào trong phòng của mình, hắn không chần chờ nằm dài trên giường mà ngủ một mạch tới sáng hôm sau.
Tỉnh dậy.
Bạch Vân vươn người giãn cốt thật thoải mái a~
"Có lẽ nên đi thăm tiểu nha đầu một chút" Bạch Vân vốn định đi đại điện gặp Tông chủ nhưng trong đầu chợt loé lên hình ảnh một tiểu nha đầu khiến hắn thay đổi ý định để chiều hẵng bái phỏng tông chủ.
Khu vực nơi ở của Thánh Tử trong tông khá đặc biệt, chỉ có trưởng lão hoặc tông chủ mới được phép tùy ý đi vào.
Hoặc là phải có sự đồng ý của người quản lý khu vực đó, Nếu không cho dù là chân truyền đệ tử cũng vô pháp xông vào.
Mà Bạch Linh Nhi chính là muội muội của hắn, đương nhiên sẽ ở trong khu vực nơi ở của Bạch Vân.
Nhanh chóng, đi tới một tiểu viện nhỏ, Bạch Vân từ xa liền nhìn thấy một nữ hài tầm 5,6 tuổi đang chơi đùa với thị nữ.
Nàng mặc váy ngắn đáng yêu, hai má trắng trẻo khiến người không kìm được mà muốn nhéo một cái.
Linh Nhi Bạch Vân từ xa gọi một tiếng
Tiểu Linh Nhi nghe được giọng hắn, nàng giống như tiểu nữ hài lâu ngày không gặp người thân, hai mắt long lanh ngấn lệ chạy tới xà vào Trong lòng Bạch Vân.
Nước mắt nước mũi tèm nhem lau hết lên người hắn, nhưng nàng không có buông tay mà thậm chí còn ôm chặt hơn giống như sợ chỉ cần thả tay ra hắn liền sẽ biến mất vậy.
"Được rồi, đừng khóc nữa không phải ca ca đã về rồi sao?" Bạch Vân xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói
Thị nữ bên cạnh thấy vậy cũng không dám quấy rầy, nàng cúi người chào Bạch Vân rồi lui ra ngoài.
Lúc sau, dường như xác nhận Bạch Vân không có biến mất, nàng mới chậm rãi buông nhẹ tay ngẩng đầu nhìn hắn cười hì hì.
Lấy ta lau đi nước mắt còn vương trên má nàng, Bạch Vân dắt tay nàng cùng đi chơi.
"Bạch Vân ca ca, huynh đã đi đâu suốt một tháng vậy? Linh Nhi đã rất nhớ huynh đấy" trên đường đi, Linh Nhi âm thanh non nớt có chút ngây thơ hỏi hắn
Bạch Vân nghe vậy trong lòng không khỏi chua xót, tuy hắn đã sắp xếp sự việc chu toàn nếu bản thân hắn không thể trở về. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh Bạch Linh Nhi sẽ rất đau lòng khi biết tin hắn chết, y cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng là đối với việc này Bạch Vân cũng vô pháp quyết định, vì nếu có thể lựa chọn thì hắn đã không tự đào cốt đưa cho Dạ Nguyệt rồi.
Cho dù là vì Dạ Nguyệt hay người thân hắn ở thế giới này Bạch Vân đều sẽ không làm việc coi rẻ sinh mệnh của mình như vậy.
"Là tại ta có chút việc nên không về sớm được" Bạch Vân nhẹ giọng giải thích
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!