Chương 11: Đệ nhất nhân chiến trường thượng cổ

Nửa ngày sau, khi sắc trời dần điểm tối.

Hàn Minh đang ngồi xếp bằng bỗng mở mắt ra, hắn hiện tại đã hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh cao, thậm chí thực lực còn có chút tinh tiến.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng tiến về nơi tập chung ở bên trong.

Đấu trường được chia làm hai khu vực là ngoại và nội. Ngoại khu có bốn chỗ ở bốn hướng khác nhau, chỉ có người đứng đầu ở bốn ngoại khu mới được tiến vào nội khu.

Đi vào nội khu đấu trường lúc sau, Hàn Minh nhìn thấy ở đó đã có sẵn ba thân ảnh đang đợi, dường như hắn là kẻ tới muộn nhất.

Cảm giác có người tới gần, ba người kia đồng loạt nhìn về phía hắn. Hàn Minh cũng nhìn lại ba người.

Trong đó có một người vừa nhìn là Hàn Minh đã nhận ra, đương nhiên chính là huynh đệ của hắn Hàn Khinh Thiên.

Hai người còn lại gồm một nam một nữ, nam nhân trông không có gì đặc biệt, còn nữ nhân thì tương đối xinh đẹp.

Bọn hắn nhìn Hàn Minh đi tới vẻ mặt không có biểu hiện gì, cũng không nói lời nào, liền nhìn một chút rồi lại quay đầu đi chỗ khác.

"Ha ha, Hàn Minh ta biết ngươi sẽ tới mà. Hy vọng ngươi đừng thua người khác trước khi gặp ta đó"

Hàn Khinh Thiên cười nói tiến lên đấm nhẹ một cái vào ngực Hàn Minh.

"Ân, đương nhiên là vậy" Hàn Minh chịu một đấm cũng không ngần ngại đấm trả lại hắn một cái, cười đáp.

Đầy đủ rồi?

Đang lúc hai người đang hàn huyên, liền có một đạo âm thanh uy nghiêm truyền vào tai bọn hắn.

Cả bốn người cấp tốc phản ứng, cúi đầu hành lễ dùng với tiền bối.

Từ hư không đi ra một trung niên nam nhân, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, hai mắt có thần nhìn lướt qua bốn người nói

"Bốn người các ngươi đều người có nghị lực và thiên phú thượng đẳng trong vô số người tham gia chiến trường thượng cổ. Hiện tại cho dù có thua cũng sẽ được một siêu cấp thế lực thu nhận"

Ngừng lại một chút, giọng nói hắn lại có phần trở nên áp lực đối với bốn người.

"Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn hi vọng các ngươi trong vòng cuối này sẽ đánh hết sức mà không giữ lại chút gì. Chỉ có khi ngươi chứng mình được bản thân có giá trị thì các ngươi sẽ được hưởng tài nguyên càng lớn."

"Có thể ở đây các ngươi là thiên tài vạn người có một, nhưng ở trong các siêu cấp thế lực, kẻ như các ngươi có nhiều vô số kể. Nên hãy luôn nhớ kỹ không được kiêu ngạo tự cao, nếu không có một ngày ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào!"

Tới khi hắn nói xong, áp lực đè lên bốn người bọn hắn mới biến mất, cả bọn thở ra một hơi, cung kính đáp

Tiểu bối thụ giáo

Trung niên nhân phất tay một cái, bốn đạo ánh sáng bay ra lơ lửng trên không.

"Các ngươi mỗi người chọn một cái"

Hàn Minh chậm rãi chọn bừa một khoả, ánh sáng tan ra ở trong tay hắn có một tờ giấy nhỏ viết hai chữ Tinh Ngấn

"Phù, cũng may không phải Hàn Khinh Thiên" Hàn Minh vui mừng thở ra một hắn, hắn thật sự không muốn ở đây đánh với Hàn Khinh Thiên, mà muốn đợi tới lúc quyết chiến cuối cùng cơ.

Lúc sau, khi mọi người đã chọn xong, trung niên nam nhân kia lại nói

"bốn người chia làm hai đội đánh cùng lúc, đánh xong trận đầu mỗi người có một canh giờ nghỉ ngơi, xong hai người thắng và thua sẽ lại đánh với nhau để quyết định thứ hạng"

Hiểu rồi chứ?

Hiểu rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!