Chương 1: Nhiệm Vụ Thất Bại

Trên Tuyết Sơn.

Thiên không cao xanh, gió thổi mây bay, có hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau.

"Bạch Vân, ngươi kêu ta lên đây làm cái gì?".

Một nữ tử thân mặc tử y, ngũ quan tinh xảo, âm thanh băng lãnh hỏi?.

Bạch Vân không trả lời mà dùng ánh mắt nhu tình nhìn nàng, thiếu nữ trước mắt hắn chính là người hắn tâm tâm niệm niệm suốt hơn 30 năm nay, nàng chính là nữ tử hắn yêu nhất.

Hắn xoay người lại, một thân bạch y toát lên khí chất trích tiên,

Khai màn.

Một âm thanh lớn vang lên, kế tiếp liền xuất hiện từng đạo ánh sáng nhiều màu bắn lên không trung, Những thứ đồ này ở hiện đại được gọi là pháo hoa. Đây là Bạch Vân dựa theo ký ức kiếp trước để chuẩn bị cho cuộc tỏ tình Cuối cùng này.

Từng đạo từng đạo ánh sáng bắn lên, chiếu sáng cả bầu trời với đủ loại màu sắc đẹp đẽ

Dạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, khó hiểu hỏi

"Ngươi đến cùng là muốn làm cái gì".

Bạch Vân nhẹ nhàng xoay người, bước lên trước vài bước, hắn cười nhẹ thanh âm dịu dàng nói.

"Dạ Nguyệt ta thích nàng, muốn nàng làm đạo lữ của ta, nàng có nguyện ý không?"

Nghe thấy Bạch Vân lời nói, Dạ Nguyệt không chút ngoài ý muốn, thậm chí nàng có chút đoán trước được việc này.

Cơ hồ mỗi lần gặp nhau Bạch Vân đều hỏi nàng một lần, chỉ là lần này có chút đặc biệt mà thôi.

"Bạch Vân, ngươi không thấy phiền hả? Là do ngươi nhàm chán tới trêu đùa ta, hay ngươi thật sự nghĩ rằng dùng trò lừa bịp này có thể lừa được ta?"

Dạ Nguyệt băng lãnh nói tiếp:

"Nếu ngươi gọi ta lên đây chỉ vì mấy lời nhảm nhí đó? Vậy ngươi tìm ngươi khác đi, ta không tiếp"

Dứt lời, Dạ Nguyệt xoay lưng bước đi, chỉ là chưa được vài bước, liền có âm thanh từ đằng sau truyền đến một chữ ngưng khiến thân thể nàng liền vô pháp động đậy.

Này có chút khiến Dạ Nguyệt bất ngờ, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn không nổi lên chút gợn sóng.

Bạch Vân từ đằng sau đi đến trước mặt nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói một lời.

"Nàng vẫn không đồng ý sao?" Hắn nhẹ nhàng hỏi

Ở khoảng cách gần Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết trên mặt hắn

Không thể phủ nhận, Bạch Vân rất đẹp, lông mày lá liễu, mắt phượng, khuôn mặt tuấn mỹ không điểm tỳ vết. Mái tóc đen tung bay trong gió tựa như trích tiên hạ phàm.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ liền đồng ý nhưng nàng lại không thể.

Nhìn hắn một hồi, nàng chậm rãi trả lời:

Ta từ chối

"Không suy nghĩ lại sao?"

Không

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!