Chương 7: (Vô Đề)

Lợi dụng lúc Vân Cảnh Tiêu đưa Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa lên lầu dọn đồ, Vân Mộ Kiều ra lệnh cho quản gia gọi tất cả người giúp việc trong nhà xuống phòng khách.

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Vân Mộ Kiều liếc mắt qua một vòng, ôi chao, quản gia, tài xế, đầu bếp... đủ các loại, lên tới hai mươi mấy người.

Một ngôi nhà có hai khu vườn, ba người sống mà lại tìm tới hai mươi mấy người giúp việc chăm sóc, họ tưởng mình là hoàng đế à?!

Nhớ lại năm năm qua, số tiền lương bị trừ khỏi tài khoản của mình, Vân Mộ Kiều không khỏi cảm thấy hơi đau lòng.

"Cô Vân, cô tìm chúng tôi có việc gì không?

"Quản gia hỏi với vẻ mặt có chút nịnh bợ. Ông ta vừa đứng bên cạnh xem cả quá trình, rất rõ ai là người quyết định trong căn nhà này."Chắc chắn là có việc.

"Vân Mộ Kiều mỉm cười, vẻ mặt trông rất vui vẻ. Thấy Vân Mộ Kiều có vẻ vui vẻ như vậy, mọi người lập tức yên tâm, cơ thể căng thẳng cũng thoải mái hơn."Cô Vân, có việc gì thì cứ nói, trong phạm vi công việc, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt.

"Quản gia cười lấy lòng. Vân Mộ Kiều đáp lại một nụ cười với quản gia:"Vậy tôi sẽ nói thẳng, mọi người tối nay dọn dẹp đồ đạc, ngày mai không cần đến làm nữa."

Mọi người đều thay đổi sắc mặt, nhìn nhau không hiểu lời của Vân Mộ Kiều .

"Cô Vân, cô... ý cô là gì?

"Quản gia không còn cười nổi nữa. Vân Mộ Kiều :"Ý tôi là, mọi người đều bị sa thải rồi.

"Lần này họ đã hiểu, bắt đầu xôn xao bàn tán và hỏi lý do vì sao. Vân Mộ Kiều cười lạnh:"Bởi vì mọi người ngay cả công việc của mình cũng làm không tốt."

Họ không phục: "Chúng tôi làm việc cẩn thận, chưa bao giờ lười biếng, cô nói vậy là sao?"

Vân Mộ Kiều :

"Chưa lười biếng à? Hôm nay tôi về nhà, có ai mở cửa cho tôi không? Có ai xách hành lý cho tôi không? Tôi ngồi với Cảnh sát Chu, Cảnh sát Trương, Cảnh sát Trần lâu như vậy, có ai mang trà nước đến cho chúng tôi không?"

Một vài người cúi đầu, nhưng vẫn có người không phục:

"Tôi phụ trách chăm sóc cây cảnh trong vườn, không phải việc pha trà rót nước, sao tôi phải bị sa thải? Đại Thanh đã sụp đổ hơn một trăm năm rồi, cô còn làm kiểu liên lụy tập thể à?!"

Vân Mộ Kiều nắm lấy một bông hồng trắng trong bình trên bàn trà, bóp nát trong tay rồi vứt những cánh hoa vụn xuống chân người đó.

"Cô có biết, hồng trắng là loài hoa mà mẹ tôi và tôi ghét nhất không? Cô không hiểu sở thích của chủ nhân, không sa thải cô thì sa thải ai?"

"Nhưng, nhưng trước kia cô không sống ở đây, tôi đương nhiên..." Người kia còn muốn biện hộ vài câu, Vân Mộ Kiều lập tức ngắt lời:

"Tôi không sống ở đây, thì cô đi lấy lòng Đỗ Văn Khanh à, cô rõ chưa, là tôi trả lương cho cô, chứ không phải bà ta! Nếu cô thích lấy lòng bà ta, khi bà ta rời đi, cô có thể hỏi bà ta xem có muốn thuê cô làm chuyên gia hoa của bà ta không, ở đây giải thích với tôi làm gì?"

Người kia cúi đầu, rõ ràng đã hiểu Vân Mộ Kiều sẽ không nhân nhượng nữa.

"Còn ai không phục nữa không, cứ nói ra đi, để đỡ phải sau này càng nghĩ càng khó chịu.

"Vân Mộ Kiều nhắc nhở. Sau một hai phút, một người đàn ông trung niên giơ tay lên hỏi:"Tôi là tài xế, tôi chưa bao giờ nhận được thông báo đón cô, chắc cũng không phải lỗi của tôi, đúng không?"

Vân Mộ Kiều hỏi ông ta: "Ông biết vì sao tôi không liên lạc với ông để đón tôi không?

"Người tài xế trung niên lắc đầu. Vân Mộ Kiều :"Bởi vì tôi không thể liên lạc được với ông, ông là tài xế của tôi mà lại không bao giờ lái xe cho tôi, mấy người là nhân viên của tôi mà lại không bao giờ làm việc cho tôi, đó chính là lý do tôi sa thải mấy người.

"Trong mắt mấy người, chủ của mấy người là Vân Cảnh Tiêu , là Đỗ Văn Khanh, là Vân Đóa, chứ không phải tôi.

"Nhưng sự thật là, người ký hợp đồng lao động với mấy người là tôi, người trả lương cho mấy người cũng là tôi.

"Là chủ của mấy người, tôi tự nhận mình không đối xử tệ với mấy người, nhưng mấy người lại không biết chủ của mình là ai, phục vụ sai người còn tự mãn, loại nhân viên này tôi không thể dùng được!"

Vân Mộ Kiều nghĩ nói vậy là đủ rồi, nhưng không ngờ vẫn có người không phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!