Chương 31: (Vô Đề)

Chu Dực Bá đi tìm Vân Mộ Kiều để hỏi thêm về tình hình và chi tiết, đồng thời báo cho cô biết rằng Lục Cẩn đang vu khống ngược lại, nói rằng cô chính là người quyến rũ anh ta.

Vân Mộ Kiều lập tức nổi giận, đập tay xuống bàn:

"Cái thứ nhảm nhí gì thế, sao tôi phải đi quyến rũ anh ta? Thật là vớ vẩn, anh ta chẳng qua chỉ là cái đồ rẻ mạt, cho không tôi còn chẳng thèm nhìn đến! Anh ta còn dám nói mình có bạn gái, chiều nay ở văn phòng Kiều Mộc còn nói mình độc thân đấy! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xấu xí đến mức không thể tả!"

Chu Dực Bá và nữ cảnh sát tham gia thẩm vấn cẩn thận quay người sang một bên, tránh bị Vân Mộ Kiều làm ảnh hưởng.

Khi Vân Mộ Kiều đã xả hết cơn giận, Chu Dực Bá mới hỏi về Xuân Phong.

Vân Mộ Kiều không hề né tránh, đáp thẳng: "Thật ra tôi về nước là vì Xuân Phong, nhưng tôi đã nghĩ ra cách để cứu Xuân Phong, không cần ai giúp đỡ cả."

"Cũng không cần Lục Cẩn giúp!"

Vân Mộ Kiều nhấn mạnh một câu.

Chu Dực Bá lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục hỏi những người khác.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một nạn nhân của vụ cưỡng h.i.ế. p chưa thành mà lại có sức phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Chu Dực Bá tiếp tục hỏi những người khác, họ đều nói giống nhau, họ theo Trì Tiện lên tầng ba mươi, sau khi phá cửa, họ thấy Lục Cẩn đang đè lên người Vân Mộ Kiều, Vân Mộ Kiều giãy giụa rất mạnh.

Không đủ bằng chứng.

Cuối cùng, Chu Dực Bá để mắt tới Trì Tiện.

Nhưng tình trạng của đối phương hiện tại quả thực quá tệ rồi, anh ta đang nghĩ đành phải để ngày mai quay lại tìm Trì Tiện lấy lời khai.

Trì Tiện lại tự mình mở miệng.

"Khi tôi đi tìm Kiều Kiều, tôi nghe thấy tiếng kêu cứu của Kiều Kiều ở hành lang tầng ba, và một người tên Úc Noãn Noãn cũng nghe thấy.

"Tôi muốn cứu Kiều Kiều, nhưng Úc Noãn Noãn đã giữ tôi không chịu buông tôi ra. Tôi đánh cô ấy để thoát ra."

Chu Dực Bá vội vàng đứng dậy, túm lấy cổ áo Trì Tiện nâng anh lên: "Sao anh có thể đánh cô ấy"

"Tại sao tôi không thể đánh cô ta?" Trì Tiện ngước mắt nhìn thẳng Chu Dục Bá, trong đôi mắt đen láy của anh tựa hồ chứa đầy độc dược.

"Nếu cô ta không ngăn tôi lại, Kiều Kiều đã không gặp phải chuyện này!

"Chu Dực Bá, nếu Kiều Kiều xảy ra chuyện gì, cô ta Úc Noãn Noãn chính là đồng phạm!

"Là cảnh sát nhân dân, anh đến hỏi tôi vì sao đánh cô ta mà không hỏi lý do. Anh có xứng đáng làm cảnh sát không?!

"Thân hình cao lớn của Chu Dực Bá lắc lư, bàn tay đang nắm cổ áo Trì Tiện bị Vân Mộ Kiều kéo ra. Vân Mộ Kiều đứng trước mặt Trì Tiện, nhìn chằm chằm vào Chu Dực Bá bằng ánh mắt giống như Trì Tiện."Cảnh sát Chu, với tư cách là cảnh sát, anh lấy tiêu chí gì để đánh giá mức độ quan trọng của một vụ án? Dựa trên sự thương hại của nạn nhân, hay sự thân thiết giữa nạn nhân và Úc Noãn Noãn ?

"Hay là anh cho rằng Trì Tiện sẽ g.i.ế. c Úc Noãn Noãn và đánh cô ấy trọng thương? Thế nên mới vô lý đổ lỗi cho Trì Tiện đánh cô ấy.

"Chu Dực Bá, mạng sống của Úc Noãn Noãn là mạng sống, mạng sống của tôi cũng là mạng sống.

"Nếu anh không thể giữ sự công bằng, tôi hy vọng sẽ có cảnh sát khác tiếp nhận vụ án này."

Chu Dực Bá mở miệng, không nói được gì, cuối cùng chỉ cúi đầu và nói một câu: "Xin lỗi."

Anh ta thừa nhận, trong lòng mình, anh ta thật sự cho rằng Úc Noãn Noãn quan trọng hơn Vân Mộ Kiều, và cô ấy cần được bảo vệ hơn.

Anh ta thậm chí còn có cảm giác tiếc nuối.

Tiếc nuối vì Lục Cẩn không thành công, tiếc nuối vì Vân Mộ Kiều không quyến rũ Lục Cẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!