Vừa mới bị Vân Mộ Kiều mắng cho một trận thảm hại, khi xuống lầu, Lục Cẩn và Hoắc Kiêu vẫn theo sát bước chân của cô, cùng cô vào thang máy.
Cùng đi còn có Chung Duẩn và Úc Noãn Noãn .
Những người khác thà chen chúc, cũng không chịu nhìn thêm về phía họ một cái.
Khi đến tầng dưới, Trì Tiện đã đứng chờ ở cửa, trên tay cầm một bó hoa hướng dương và một túi bánh ngọt.
Vân Mộ Kiều nở nụ cười tươi rói, chạy về phía anh: "Xin lỗi, lại để cậu chờ lâu như vậy."
Trì Tiện đưa hoa cho cô, mỉm cười giữ thái độ nhã nhặn: "Không sao, chờ bao lâu cũng được."
"Mình không rảnh tay, nhanh cho mình ăn một miếng tiramisu đi, trên tầng mình thèm c.h.ế. t mất." Vân Mộ Kiều ôm bó hoa, mở miệng thúc giục.
Trì Tiện trong lòng vui mừng khôn xiết, tay tháo bao bì cũng run lên, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Được rồi, đừng vội."
Nhìn bàn tay anh tháo lớp từng lớp bao bì, Vân Mộ Kiều không kìm được mà nuốt nước miếng.
Thật hấp dẫn.
Cô nói là tiramisu.
Cô há miệng ăn miếng bánh mà Trì Tiện đút cho, Vân Mộ Kiều hưởng thụ đến mức nhắm mắt lại, tránh ánh mắt cháy bỏng của anh.
Nhưng trong lòng Trì Tiện lại có một suy nghĩ không hề lọt ra ngoài.
[Thật là, dáng vẻ ăn uống của Kiều Kiều thật đẹp, đặc biệt là khi ăn tiramisu mà mình đút cho cô ấy, má cô ấy phồng lên, giống như một con sóc nhỏ vậy.]
[Kiều Kiều bị bột cacao dính trên môi rồi, bột cacao của quán này thật thơm, mình cũng muốn thử.]
Vân Mộ Kiều vội vàng nuốt hết miếng bánh trong miệng, sau đó l.i.ế. m sạch bột cacao dính trên môi.
"Thêm một miếng nữa không?" Trì Tiện lại múc một muỗng và đưa tới bên miệng Vân Mộ Kiều .
Vân Mộ Kiều do dự một chút, rồi há miệng ăn vào.
Ai mà có thể từ chối khi Trì Tiện đút cho mình cơ chứ?
Cả hai đều đút cho nhau, khen ngợi lẫn nhau, ăn uống vui vẻ.
Nhưng những người đang đứng phía sau nhìn thấy thì sắc mặt không được dễ chịu lắm.
Đặc biệt là Lục Cẩn, khuôn mặt anh đen sì như Bao Công.
Nhìn cảnh tượng Lục Cẩn như muốn dùng d.a. o c.h.é. m rụng đầu Trì Tiện luôn vậy, Chung Duẩn vội vàng đứng ra cắt ngang bầu không khí ngọt ngào giữa Trì Tiện và Vân Mộ Kiều .
"Tổng giám đốc Vân, chúng tôi đi dự tiệc chào mừng của cô, anh Trì có vẻ không vui sao?"
Câu nói của Chung Duẩn làm Vân Mộ Kiều bừng tỉnh, cô nhớ ra là sau lưng còn một đám người làm mất vui.
Cô tỏ vẻ oan ức nhìn Trì Tiện: "Là họ muốn đi, không phải mình chủ động mời đâu."
Trì Tiện xoa xoa đầu cô, nói: "Không sao, mình sẽ xử lý ổn thỏa."
Sau đó anh quay sang Chung Duẩn và những người khác nói: "Mọi người đều là bạn bè chào đón Kiều Kiều về nước, sao tôi có thể không vui được? Chỉ là trước đó không ngờ có nhiều người như vậy, phòng đã đặt không đủ lớn, có thể phải làm phiền mọi người một chút."
Ngoài Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn ra, những người đến để "chơi ké" đều vội vã xua tay, bảo là không có vấn đề gì.
Lên xe, Vân Mộ Kiều tò mò hỏi Trì Tiện: "Cậu định làm cái trò gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!