Chương 19: (Vô Đề)

Khi Đỗ Văn Khanh nhìn thấy Vân Mộ Kiều tại đồn cảnh sát, cảm giác sợ hãi trong lòng bà ta càng trở nên mãnh liệt hơn.

Bà ta lao tới, nắm lấy tay Cục trưởng Trịnh đứng bên cạnh Vân Mộ Kiều, cầu xin:

"Chú Hai, xin giúp tôi đi, chú giúp tôi đi. Tôi không biết bộ trang sức đó lại có giá trị như vậy, con bé cứ để nó trong hộp trang sức mà không cất giấu gì, tôi tưởng nó chỉ là hàng vỉa hè, là đồ con bé không muốn nữa, tôi mới mang đi bán, tôi thật sự không cố ý!"

Hôm qua, Đỗ Văn Khanh cũng không phải ngồi không cả ngày, chờ Vân Cảnh Tiêu dỗ dành bà ta.

Bà ta rất rõ ràng, chuyện bộ "Hoa Hồng Mộng Mơ" bị bà ta lấy đi bán chính là con bài yếu nhất của mình.

Một khi tội danh trộm cắp của bà ta bị xác minh, tương lai của bà ta và Vân Đóa sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Chưa nói đến việc muốn quay lại biệt thự Núi Ỷ, làm lại cuộc sống phu nhân giàu có, có lẽ ngay cả việc ở lại Tân Hải cũng không thể.

Suy đi nghĩ lại, bà ta nhớ tới chú hai của chồng chị họ là Cục trưởng Trịnh , người làm việc trong đồn cảnh sát, quan hệ hai người cũng khá ổn, đã nhiều năm rồi.

Vì vậy, bà ta quyết định nhờ vả người này.

Cục trưởng Trịnh biết Đỗ Văn Khanh đã kết hôn với Vân Cảnh Tiêu, giữ mối quan hệ tốt với bà ta cũng chẳng mất gì.

Hơn nữa, ông ta nghĩ Vân Mộ Kiều chỉ là một cô gái nhỏ, ngay cả ba mình còn không đứng về phía cô, thì có gì đáng sợ.

Vì vậy, ông ta đồng ý giúp Đỗ Văn Khanh, tìm cách chuyển vụ án từ hình sự sang dân sự, chỉ cần bà ta đền tiền là xong.

Không ngờ Vân Mộ Kiều lại cứng như thép, tình hình hiện tại đã làm hỏng mọi việc, có thể còn liên lụy đến cả ông ta.

Cục trưởng Trịnh ngượng ngùng, khó xử nhìn Vân Mộ Kiều : "Cô Vân, cô xem..."

Vân Mộ Kiều không nhìn ông ta, chỉ lạnh lùng nói:

"Nhìn gì mà nhìn, chuyện đã rõ ràng rồi còn gì? Bà ta nói là nhặt đồ cũ thì ông tin à? Ông đã thấy đồ cũ trị giá triệu đô bao giờ chưa? Cục trưởng Trịnh, nếu ông còn tiếp tục như vậy, tôi không ngại tố cáo ông bao che tội phạm đâu."

Cục trưởng Trịnh im lặng, lặng lẽ gạt tay Đỗ Văn Khanh ra.

Lúc này, bà ta hiểu rằng mình đã bị bỏ rơi.

Đỗ Văn Khanh không còn giữ được bình tĩnh, bà ta liền lao tới, vung tay tấn công Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều nhanh chóng né tránh, trốn sau lưng Cục trưởng Trịnh , khiến Đỗ Văn Khanh phải đ.â. m sầm vào không khí.

Không chịu thua, Đỗ Văn Khanh lại lao vào lần nữa, lần này vung tay khiến móng tay bà ta cào xước mặt Cục trưởng Trịnh .

Chỉ khi Đỗ Văn Khanh bị Trần Dục Minh và lão Trương khống chế, Vân Mộ Kiều mới từ sau lưng Cục trưởng Trịnh bước ra.

Cô nhìn vết m.á. u trên mặt Cục trưởng Trịnh , nhếch môi cười:

"Nhìn này, nhìn này, Đỗ Văn Khanh không chỉ ăn trộm đồ mà còn tấn công người, còn tấn công cả cảnh sát nữa đấy. Cục trưởng Trịnh , ông vất vả giúp bà ta như vậy, chẳng lẽ ông muốn vì một người như thế mà làm hỏng sự nghiệp của mình sao?"

Cục trưởng Trịnh chỉ biết im lặng.

Vân Mộ Kiều nhìn sự lúng túng của Cục trưởng Trịnh , lòng cô thầm tính toán.

Những kẻ có thói quen xuê xoa, khéo léo sẽ bị kéo vào những chuyện rắc rối. Nhưng kẻ nào quá tự mãn, tự cho mình là thông minh lại mắc phải sai lầm lớn nhất.

Khi Đỗ Văn Khanh bị đưa vào phòng thẩm vấn, Vân Mộ Kiều cũng đi về.

Chu Dực Bá tiễn cô ra ngoài: "Cảm ơn cô Vân đã hợp tác, chính vì sự giúp đỡ của cô mà chúng tôi mới không để tội phạm tự do."

Vân Mộ Kiều bật cười: "Cảnh sát Chu, tôi chỉ đang tìm lại công bằng cho mình mà thôi, nếu có gì phải cảm ơn, thì phải là tôi cảm ơn mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!