Chương 8: (Vô Đề)

Bọn họ từ nhỏ đã ở trang trại, đều không biết chuyện Liễu Triêu Triêu mất trí nhớ.

Là thật lòng thật dạ cảm thán nhị gia thâm tình.

Ta nhìn lên đỉnh màn, giọng điệu bình tĩnh.

"Bùi Chinh, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, hài tử này c.h.ế. t như thế nào."

Bùi Chinh gần như cuống cuồng bỏ chạy.

18

Sau khi Liễu Triêu Triêu ở cữ xong, đã đến gặp ta một lần.

Nàng ta bế hài tử đến.

Vì sinh non, hài tử chỉ bé xíu như nắm tay.

Nàng ta đắp chăn lại cho ta, mở miệng:

"Chuyện hôm đó, là ta có lỗi với muội. Những người đó là do ta sắp xếp, vốn nói là chỉ thử phu quân thôi, sẽ không làm hại ai. Không ngờ cuối cùng lại xảy ra sơ suất."

Nàng ta cúi đầu.

"Nếu muội đồng ý, ta sẽ đề nghị với phu quân, cưới muội làm bình thê, coi như bồi thường."

Ta chỉ nhìn nàng ta.

Rất lâu sau, Liễu Triêu Triêu mới dời mắt đi, có chút không kiên nhẫn nói:

"Nếu muội vẫn chưa hài lòng..."

Đại tẩu, ta nói,

"Tỷ tỷ đã nhớ lại rồi, phải không?"

Sắc mặt Liễu Triêu Triêu có một thoáng hoảng loạn, ngay sau đó nàng ta lại cười.

"Muội đã nhìn ra rồi sao."

"Lúc tỷ tỷ mất trí nhớ, chỉ coi mình là chủ mẫu, coi ta là tiểu thiếp, tự nhiên sẽ không đắp chăn cho ta."

Liễu Triêu Triêu lại mỉm cười.

"Hóa ra là vậy, vẫn là ta sơ suất."

Ta hỏi:

"Tỷ tỷ đã nhớ ra hết rồi, vẫn còn muốn giả vờ sao? Cứ như vậy dây dưa không rõ ràng với Bùi Chinh?"

Nếu không thì sao?

Liễu Triêu Triêu hỏi ngược lại ta,

"Một mình ta, mang theo Cẩm Nhi, trong nhà không có nam nhân, phải sống như thế nào?"

Giọng nàng ta dần trở nên kích động.

"Thẩm Nguyệt Tú, muội không giống ta, sau lưng muội còn có Thẩm gia. Còn Liễu gia chúng ta, đã không còn ai có thể để ta dựa dẫm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!