14
Ta và Liễu Triêu Triêu mỗi người ngồi một chiếc xe ngựa, lần lượt rời khỏi Bùi phủ.
Xe ngựa ra khỏi thành, đi đến một khu rừng rậm.
Bỗng nhiên có hơn mười người bịt mặt nhảy ra từ bên cạnh.
Xe ngựa của Liễu Triêu Triêu đi trước, Bùi Chinh cũng đi cùng nàng ta.
Nhưng những người bịt mặt đó không cướp tiền bạc, chỉ bắt ta và Liễu Triêu Triêu.
"Vị đại nhân này, mấy anh em chúng tôi chỉ là cầu tài. Nhưng nhìn đại nhân khí chất bất phàm, liền biết chắc chắn là con cháu nhà quyền quý, nếu thả các vị đi hết, e là không bao lâu sẽ có quan binh đuổi theo."
Tên bịt mặt bên cạnh ta dí d.a. o vào cổ ta.
"Hai vị phu nhân này đều ăn mặc sang trọng, chắc hẳn đều là người trong lòng đại nhân. Chi bằng để lại một người cho mấy anh em chúng tôi giữ chân, đợi chúng tôi đến nơi an toàn sẽ thả người đi."
Bùi Chinh ánh mắt trầm xuống.
"Các ngươi thả chúng ta đi, ta tuyệt đối không báo quan. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Tên bịt mặt lại cười.
"Đại nhân, chúng tôi làm đều là việc liều mạng. Bộ kia văn vẻ trọng chữ tín của các vị thư sinh, với chúng tôi không có tác dụng."
Hắn lại đưa d.a. o tiến lên một chút.
Liễu Triêu Triêu mặt mày tái mét, ôm bụng gọi: Phu quân.
Bùi Chinh nhìn nàng ta một cái, lại chuyển ánh mắt sang ta.
Do dự hồi lâu, cuối cùng bất lực nhìn ta.
Nguyệt Tú, hắn khó khăn mở miệng,
"nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng..."
Lời còn chưa dứt, lại xảy ra biến cố.
Liễu Triêu Triêu đột nhiên đẩy tên bịt mặt bên cạnh ra, muốn chạy trốn.
Tên bịt mặt vung đao đuổi theo.
Bùi Chinh nhanh chân hơn một bước che chắn cho Liễu Triêu Triêu, hai bên giằng co, nhưng con d.a. o lại đ.â. m vào bụng ta.
Máu phun ra ào ạt.
Nguyệt Tú!
Bùi Chinh hốt hoảng gọi ta, vẻ mặt hắn kinh hãi, dường như rất sợ hãi.
Gần như cùng lúc, Liễu Triêu Triêu hét lên một tiếng.
Nàng ta bị kinh hãi, dưới hai chân ướt đẫm.
Nước ối đã vỡ.
15
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!