Chương 4: (Vô Đề)

8

Bùi Chinh cuối cùng vẫn đuổi theo ta về Lan Uyển.

Hắn không hiểu.

"Sau khi thành hôn với nàng, ta thậm chí còn không có thiếp thất, bây giờ chỉ vì hài nhi trong bụng Triêu Triêu mà diễn kịch cùng nàng ta, rốt cuộc nàng đang làm ầm ĩ cái gì?"

Đúng vậy, hắn tự xưng là quân tử.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cho dù ngày ngày ngủ cùng giường, cũng có thể không vượt quá giới hạn.

Ta cười.

"Bùi Chinh, trước mặt mọi người nàng ta gọi chàng một tiếng phu quân, chàng đáp lại một tiếng phu nhân. Sau lưng người khác chàng gọi Triêu Triêu ngọt xớt, ta lại không biết, tại sao chàng không chịu gọi một tiếng đại tẩu?"Hoa lê rơi như tuyết, mỹ nhân tựa lan can, bức tranh mỹ nhân kia được treo sau bình phong trong thư phòng của chàng, mỗi lần chàng đối diện với bức tranh mà đau buồn nhớ nhung, không biết có nhớ tới nàng ta là đại tẩu của chàng không?

"Sắc mặt Bùi Chinh cuối cùng cũng sụp đổ, trên mặt hắn thoáng chốc hiện lên vẻ tức giận."Thẩm Nguyệt Tú, nàng vào thư phòng của ta?"

Ta nhìn thẳng vào hắn, nụ cười nhạt nhòa.

Cười Bùi Chinh giả dối, cũng cười bản thân đáng thương.

Lúc mới thành thân, ta thấy hắn thường xuyên ở trong thư phòng, liền tự mình xuống bếp hầm canh đưa tới.

Nhưng lại bị Bùi Chinh ngăn ở ngoài cửa.

Hắn đứng trên bậc thang, cao cao tại thượng nhìn ta.

Nói không thích người khác quấy rầy, bảo ta không có việc gì thì đừng tới thư phòng.

Ta xem đó là lời vàng ngọc, không dám bước vào nữa.

Bức tranh mỹ nhân kia, nếu không phải Liễu Triêu Triêu tới khiêu khích ta, e rằng cả đời này ta cũng sẽ không biết.

"Đừng tưởng mình là do phu quân mang từ bên ngoài về thì liền kiêu ngạo được voi đòi tiên. Phu quân chẳng qua là đang giận dỗi ta, mới nâng đỡ ngươi, nói cho cùng cũng chỉ là món đồ chơi để giải khuây mà thôi.

Ta và phu quân là vợ chồng từ thuở thiếu thời, tình sâu nghĩa nặng, trong thư phòng của chàng đều treo tranh của ta.

"Giọng điệu Liễu Triêu Triêu bình thản, nhưng giữa lông mày lại mang theo sự kiêu ngạo của người được yêu chiều."Ngươi có biết, tại sao mỗi chiếc áo trung y của chàng, đều thêu hoa lê ở tay áo không?"

Từ góc độ của Liễu Triêu Triêu, có lẽ nàng ta chỉ muốn ra uy trước thiếp thất.

Còn đối với ta, lại là xé toạc cuộc hôn nhân mà ta tưởng rằng viên mãn ra trước mắt ta.

Thì ra là vậy.

Thì ra hắn không phải là người lãnh tình lãnh cảm, chỉ là người có thể khiến hắn động lòng, không phải là ta.

Thành hôn với Bùi Chinh hai năm, ta hiếu thuận với mẫu thân, quán xuyến mọi việc trong phủ.

Ta khi còn trẻ, cũng giỏi cưỡi ngựa b.ắ. n cung, một cây thương tua đỏ múa uyển chuyển như sao băng.

Ta cũng từng mang theo mơ mộng thiếu nữ, trong một buổi săn b.ắ. n mùa thu đã b.ắ. n hạ một con cáo trắng.

Nhưng khi ta tràn đầy vui sướng xen lẫn chút chờ mong nhìn về phía Bùi Chinh:

"Phu quân, bộ lông bạch hồ này thật bóng mượt. Chàng vốn sợ lạnh, lát nữa thiếp lột da nó xuống may cho chàng một đôi bao tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!