4
Đại sư Huệ Minh nói Liễu Triêu Triêu hẳn là quá đau buồn nên bị mất trí nhớ.
Ký ức của nàng ta dừng lại ở thời điểm mới thành hôn với Bùi Trí được nửa năm.
Mẫu thân có chút sốt ruột.
"Vậy hài nhi trong bụng thì sao? Có bị ảnh hưởng không?"
Đại sư Huệ Minh niệm một tiếng Phật hiệu.
Chỉ nói thai nhi vốn đã không ổn định, không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa.
Nếu không e là sẽ sảy thai.
Đợi đến khi Liễu Triêu Triêu tỉnh lại, nàng ta vẫn xem Bùi Chinh là Bùi Trí.
Mẫu thân nhìn ta, mấy lần muốn nói lại thôi.
Ta ngước mắt nhìn Bùi Chinh đang được Liễu Triêu Triêu dựa vào.
Hắn cúi đầu nhìn hoa lê được thêu trên tay áo trung y, không biết đang suy nghĩ gì.
Trở về phủ, Bùi Chinh đang định về Lan Uyển, Liễu Triêu Triêu gọi hắn lại.
"Phu quân, chàng định đi đâu vậy?"
Ánh mắt nàng ta nhìn lướt qua ta, lại lặng lẽ dời đi.
"Chàng vừa trở về, không cùng ta về chủ viện sao?"
Mẫu thân thấy vậy, vội vàng cười nói đỡ lời.
"Triêu Triêu, ta muốn nói chuyện với Đại lang một chút."
Liễu Triêu Triêu lúc này mới cười, nàng ta lấy khăn tay từ trong tay áo, nhón chân lau mồ hôi cho Bùi Chinh.
"Phu quân, vậy thiếp về trước đây."
Trước khi về phòng, mẫu thân gọi ta lại.
Bà thở dài, do dự hồi lâu.
Cuối cùng nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng nói:
"Nguyệt Tú, con là đứa trẻ ngoan. Chỉ trách đại tẩu con bạc mệnh, nhưng trong bụng nàng ấy dù sao cũng có hài nhi của Đại lang, đó là cốt nhục duy nhất mà tẩu phu con để lại..."
5
Bùi Chinh về viện trước một bước.
Như mọi ngày sau khi thành hôn, hắn ở trong thư phòng hai canh giờ.
Lại sai người đưa điểm tâm tới, trở về phòng ngủ cùng ta dùng bữa.
Thời gian bình thường như vậy, trước đây ta rất trân trọng, chỉ cảm thấy tháng ngày êm đềm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!