Chương 9: (Vô Đề)

Khoảnh khắc nhìn thấy họ, m.á. u trong người tôi như sôi lên.

Ừm… khá là ngượng.

Dù cho Tô Dự không còn yêu tôi, dù tôi không cam tâm, nhưng lần này tôi không muốn làm bàn đạp cho tình yêu của họ nữa.

Tôi đang do dự không biết có nên lặng lẽ đi lướt qua không thì ba từ phòng bệnh phía sau bước ra, cầm túi đồ của mẹ.

"Ơ? Tổng giám đốc Tô à?" – ba cầm túi đi tới chào hỏi, hoàn toàn không thấy ngượng, còn nhiệt tình gọi tôi lại để làm quen.

"Tổng… giám đốc Ôn, rất hân hạnh!" – Tô Dự khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ xem ba tôi tên gì? Là ông chủ nhỏ ở đâu mọc lên vậy?

Nếu cứ cố lảng tránh thì lại có vẻ quá cố ý, khiến ba mẹ nghi ngờ. Năm đó tôi chỉ nói với họ là mình từng có bạn trai, chưa từng kể bạn trai ấy chính là Tô Dự – người hiện giờ đang đứng trước mặt họ.

Chỉ vài bước chân mà tôi cảm thấy như nặng nghìn cân.

"Thuần Thuần, đây là tổng giám đốc của Tô thị – Tô Dự, Tô tiên sinh. Tô tiên sinh, đây là con gái tôi – Ôn Thuần, vừa từ nước ngoài về không lâu."

Tôi cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Dự quét qua người mình, một lúc sau mới nghe anh chậm rãi nói:

"Ôn tiểu thư, chào cô."

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:

"Chào Tô tiên sinh, hân hạnh."

Bên cạnh anh, Trần Anh dường như hơi lo lắng kéo nhẹ tay áo vest của anh.

Tôi chợt nhớ ra mẹ của Trần Anh hình như đang được Tô Dự sắp xếp chữa trị tại bệnh viện này, chắc lần này anh đến là để cùng nữ chính đến thăm mẹ cô ta.

May mà ba không có ý định tiếp tục bắt chuyện:

"Vậy thì không làm phiền tổng giám đốc Tô và… bạn gái của tổng giám đốc nữa."

Tô Dự khẽ mím môi, giữa chân mày hơi nhíu lại, rồi gật đầu.

Tôi quá quen thuộc với biểu cảm này của anh, chắc là đang bực.

Bực vì chúng tôi làm phiền anh cùng bạn gái đi thăm nhạc mẫu tương lai?

Tôi có hơi buồn, nhưng… chỉ một chút thôi.

Trên đường về nhà, ba vẫn nhiệt tình khen ngợi Tô Dự:

"Thuần Thuần à, con đừng nhìn Tô tổng trẻ như vậy mà xem thường, ba thật sự rất khâm phục cậu ấy đấy."

Mẹ lườm ông một cái:

"Ông đừng có nghĩ đến việc lấy con gái mình ra làm công cụ liên hôn nhé! Ôn Tư Vi, ông đừng có suy nghĩ linh tinh. Nhà mình tiền xài không hết, không cần nhờ vả gì hết, con gái tôi muốn yêu ai thì yêu."

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nỗi lo ấy.

Tôi ôm lấy mẹ nũng nịu:

"Mẹ đúng là tuyệt nhất!"

Ba tôi vội xua tay:

"Sao thế được, người ta chắc chắn sẽ chọn người"môn đăng hộ đối

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!