Y chạm phải ánh mắt người nọ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy rất khó tả, con ngươi màu hổ phách trong veo hãm trong đôi mắt thâm thúy, đuôi mắt hếch lên.
Xuống dưới là đôi môi quyến rũ lạ lùng.
Người trước mặt rất trắng, kiểu nhợt nhạt không chút máu, kinh mạch từ trắng đến xanh dễ dàng lộ ra dưới làn da trắng bệch, cho đến khi ẩn vào cơ thể thon dài và được âu phục màu đen bao lấy.
Hắn đứng ở chỗ rẽ, ánh sáng ở đây tối hơn đại sảnh một chút, làm cho nửa cơ thể hắn như ẩn như hiện trong bóng tối, một con mắt màu hổ phách nhìn cũng tối hơn con mắt còn lại. Có lẽ do quá tối mà làm người ta liên tưởng đến ánh mắt của dã thú, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống.
Không giống một người sống.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Hoắc Hữu Thanh về người này.
Rất cao.
Đây là ấn tượng thứ hai của Hoắc Hữu Thanh về người này.
Hoắc Hữu Thanh không thấp, chiều cao cũng được coi là vượt trội trong đám đàn ông, nhưng người đàn ông trước mặt lại cao hơn y rất nhiều.
Y lẳng lặng so sánh, hình như đối phương cao hơn y một cái đầu.
Hoắc Hữu Thanh không hiểu sao mình có hơi chán ghét người đó, cũng có thể vì y bị lấn lướt bởi chiều cao của người trước mặt.
Khi Hoắc Hữu Thanh để mắt đến người đàn ông, đối phương cũng nhìn về phía y. Ánh mắt không kiêng dè đã nhìn Hoắc Hữu Thanh từ trước đó rồi.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, người đàn ông có phản ứng trước, lông mi hắn run lên, bước chân lùi lại, cảm giác yếu đuối nhanh chóng bao trùm lấy hắn. Hắn hệt như một kẻ đáng thương, như thể có ai đó hay thứ gì đó trước mặt khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Trước mặt hắn chỉ có Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh hơi nhíu mày.
Lạ thật đấy, rõ ràng đối phương cao hơn cả y, nhưng dáng vẻ đáng thương này lại không hề không hài hòa một chút nào.
Không đợi y hiểu được tại sao người đàn ông này lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, một bóng người đã lao đến và tách y ra khỏi người đàn ông đó.
Người đến là một người quen.
Hoắc Hữu Thanh nhìn Cừu Vấn Phỉ không biết nhảy từ chỗ nào ra, rồi nhìn người phía sau được Cừu Vấn Phỉ bảo vệ, y như hiểu ra điều gì đó.
Cừu Vấn Phỉ dùng thân mình để che chắn, bảo vệ người đàn ông sau lưng mình như gà mái bảo vệ con. Cậu ta khó chịu, nhìn y nói: "Cậu muốn làm gì?"
Hoắc Hữu Thanh không trả lời câu hỏi của Cừu Vấn Phỉ, y nhìn lướt qua cậu ta, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông phía sau.
Như để nhớ kỹ khuôn mặt đó, y nhìn chăm chú rồi bỏ đi mà không nói gì. Điện thoại trong túi rung lên, y đoán là anh họ gọi cho mình.
Hoắc Hữu Thanh đoán không sai, sau khi anh họ đi vệ sinh thì hút một điếu thuốc. Vì anh biết Hoắc Hữu Thanh không thích mùi thuốc lá nên anh cố ý đi ra ngoài để tản bớt mùi, kết quả lúc anh quay lại thì không thấy y đâu, anh vội vàng gọi tới.
Trên đường trở về, Hoắc Hữu Thanh ngồi trong xe, y đột nhiên nói: "Anh họ, hình như em đã nhìn thấy người tên Đới Nguyên đó."
Anh họ lập tức nhìn sang: "Hữu Hữu..."
"Em không sao, anh họ nhìn phía trước đi", Hoắc Hữu Thanh ngừng một lúc rồi thành thật nói: "Tuy em không nhớ ra, nhưng không hiểu vì sao khi em thật sự nhìn thấy hắn thì rất không thích hắn. Chỉ có điều em sẽ không làm chuyện như trước kia nữa."
Để xác định mình không nhận lầm người, y đối chiếu lại một chút: "Có phải trên cổ Đới Nguyên có một hình xăm không?"
Vẻ mặt anh họ rất khó coi, anh gật đầu.
Hoắc Hữu Thanh tò mò: "Là chữ "Hữu" đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!