Chương 6: (Vô Đề)

Ông chủ dứt lời, thấy y không để ý mình mà vẫn đang nằm ngây ngẩn như chưa tỉnh hẳn. Ánh mắt gã dạo một vòng trên gương mặt của Hoắc Hữu Thanh: "Ngủ một giấc mà mắt cậu làm sao thế? Mặt cũng hồng nữa?"

Hai câu ngắn ngủi lại chạm vào vảy ngược của Hoắc Hữu Thanh.

Đối phương nhắc tới mắt làm cho y nhớ tới giấc mơ ghê tởm lúc nãy, nhắc tới mặt làm y nhớ tới mình đáng thương hãy còn đang mang bệnh.

Tâm hồn 18 tuổi trong thân thể 27 tuổi chưa từng trải qua nỗi khổ của xã xúc.

Hoắc Hữu Thanh từ từ ngồi dậy: "Tôi muốn nghỉ việc."

Uống thuốc hạ sốt nhưng cổ họng vẫn khản đặc như khi nãy, thanh âm trầm thấp, giọng nói làm cho người ta nghĩ y như đang làm nũng vậy.

Đây là tật xấu của Hoắc Hữu Thanh, từ nhỏ y đã không thích gặp bác sĩ và uống thuốc, cậu mợ và bà ở nhà cứ dỗ suốt, đừng nói anh họ cùng thế hệ với y, sau này gặp Cung Lang, Cung Lang chỉ hơn y vài tháng mà cũng dỗ Hoắc Hữu Thanh như dỗ tổ tông vậy.

Hoắc Hữu Thanh biết bọn họ muốn tốt cho y, nhưng thật sự là y không thích khám bác sĩ, y sẽ cáu kỉnh nhưng vẫn biết kiềm chế bản thân một chút. Kết quả của kiềm chế bản thân một chút là khi bị bệnh sẽ giận dỗi, lời nói ra giống như đang làm nũng vậy, có điều y không phát hiện chuyện đó mà thôi.

Ông chủ vốn đang dựa vào cửa thì trông thấy cảnh này, gã cảm thấy ngạc nhiên, rồi bước vào và trở tay đóng cửa lại: "Giận hả?"

Hoắc Hữu Thanh không trả lời, hỏi ngược lại gã: "Lúc nãy có người vào sao?"

"Trừ tôi ra thì không có ai khác", ông chủ đi đến trước sô pha: "Cậu ở trong này ngủ ngon như vậy, vừa khéo đối tác cũng dẫn phiên dịch theo nên tôi không gọi cậu."

Gã cúi đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh ngồi trên sô pha, gã lặp lại vấn đề lúc nãy nhưng hỏi thêm một câu: "Giận sao? Muốn nghỉ việc? Hoắc Hữu Thanh, cậu vẫn còn là trẻ con à?"

Lúc gọi tên y, gã sử dụng tiếng Trung sứt sẹo của mình.

Mười tám tuổi có tính là trẻ con không?

Chắc là không tính.

Dù sao thì 27 tuổi chắc chắn là không tính.

Hoắc Hữu Thanh xoay mặt, đặt tấm chăn mỏng chẳng biết ở trên người mình từ lúc nào qua một bên: "Tôi sẽ mau chóng làm xong đơn xin nghỉ việc, phiền anh phê duyệt cho tôi."

Khi y đứng lên đầu còn hơi váng nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng.

Hoắc Hữu Thanh vốn chưa định nghỉ việc sớm như vậy, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên y tìm được. Nhưng những việc phải trải qua ngày hôm nay làm cho tâm trạng của y tệ đến cùng cực, dù là đi khám bệnh gặp Cừu Vấn Phỉ, hay là ông chủ không phải người, hoặc là giấc mơ kỳ lạ đó.

Y giơ tay chạm vào mí mắt của mình.

Chạm vào được nửa chừng, thì có một khuôn mặt xuất hiện trước mắt.

Ông chủ bị hành động lúc giận của Hoắc Hữu Thanh làm tức cười, cười đến lồng ng. ực run cả lên: "Tôi không biết cậu lại bệnh nghiêm trọng đến vậy. Tôi mời cậu ăn bữa tối coi như chuộc tội nhé, đi thôi."

Hoắc Hữu Thanh đang muốn nói không cần thì chuông điện thoại trong túi lại vang lên.

Anh họ gọi tới.

Tối nay anh họ phải tăng ca, hỏi y có thể lo bữa tối cho mình được không.

Không có anh họ, y nghĩ là mình phải ăn cơm hộp rồi. Y của 27 tuổi không có dì nấu cơm cho.

Hoắc Hữu Thanh nhíu mày, y nhìn ông chủ đang cười bên cạnh, làm nô lệ lâu như vậy, trước khi nghỉ việc hành hạ đối phương một chút chắc cũng chẳng sao đâu.

Nhưng Hoắc Hữu Thanh không ngờ đối phương lại đưa y đến một nhà hàng tư nhân, điều kiện khá tốt, nhưng gã chỉ gọi mỗi cháo.

Ông chủ liếc mắt nhìn vẻ mặt của Hoắc Hữu Thanh biến sắc, gã chống cằm tự rót rượu cho mình: "Ở bên đây mấy cậu bị bệnh đều gọi cháo đúng không, chắc tôi không tính sai nhỉ."

Hoắc Hữu Thanh im lặng cầm muỗng, cũng may mùi vị của cháo rất ngon.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!