Chương 37: (Vô Đề)

Một tiếng trước.

Khi mọi người đều đang say sưa, Đới Diệc Tân ở giữa đám người mỉm cười đáp lại lời của người bên cạnh, nhưng tức khắc, ánh mắt của hắn đã chuyển tới người thanh niên đang nằm trên sô pha ở trong góc.

Một cái nhìn tham lam, chiếm hữu và phá huỷ.

Hắn cụp mắt nhấp một ngụm rượu, yết hầu khẽ lăn và chợt nhớ tới ngày mưa dầm hôm đó. Thanh niên nép vào trong vòng tay hắn và khẽ nghẹn ngào, làm hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ và muốn quỳ trước mặt đối phương "liếm sạch những giọt nước mắt đó".

Nhấm nháp, thứ thuộc về người ấy.

Người xung quanh nhận ra biểu cảm của Đới Diệc Tân không đúng, liền nói: "Đới Nguyên, sao vậy?"

Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, người kia nghĩ rằng mình đã đủ thân quen để gọi tên hắn.

Đới Diệc Tân nhướng mi, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Đột ​​nhiên tôi nghĩ đến ba mình. Hai ngày trước, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, bệnh tình của ba tôi ngày càng nghiêm trọng." Hắn xoa nhẹ lông mày, lại áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không nên nói ra nhỉ."

Những người xung quanh rối rít an ủi.

Đới Diệc Tân nghĩ về lần cuối cùng hắn nhìn thấy ba mình.

Một cái tát như trời giáng vào mặt hắn không thương tiếc.

"Thằng khốn nạn! Mày tưởng bây giờ chân tao bị thương thì tao không xử lý mày được phải không?" Ba Đới tức giận đến lồng ng. ực không ngừng phập phồng, sắc mặt tái nhợt. Hắn là người bị đánh mà vẫn bình tĩnh quay đầu lại.

"Tại sao ba phải tức giận?" Đới Diệc Tân duỗi thẳng cái eo đã khom xuống lúc nãy, bị dáng người cao lớn chèn ép khiến cho sắc mặt của ba Đới ngồi trên xe lăn hơi thay đổi. Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai cả, nhìn đối phương thản nhiên dùng khăn tay lau đi vết máu trên khóe môi rồi ném xuống đất.

Ông không biết sao mà con trai lớn của mình lớn nhanh như vậy, hắn đứng ở trước mặt ông, cái bóng phủ xuống gần như che mất ông.

Đôi mắt màu hổ phách được di truyền từ vợ ông đang nhìn chằm chằm ông không chút cảm xúc. Bởi vì ngược sáng nên càng khiến hắn trông lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn ông như nhìn một thứ vô tri vô giác: "Ba, ba nên tự hào về con. Bây giờ, cuối cùng con cũng có thể chăm sóc tốt cho ba, làm tròn bổn phận của mình."

Khuôn mặt của ba Đới trở nên méo mó vì câu nói đó. Ông gầm nhẹ và yêu cầu Đới Diệc Tân quỳ xuống. Giống như ngày xưa ông đã từng làm, làm cho hắn quỳ xuống, dùng thắt lưng quất đến máu thịt lẫn lộn rồi ném vào trong căn phòng trống ở tầng hầm mà ngay cả giường cũng không có.

Ra lệnh xong thì cười một tiếng.

Đới Diệc Tân chậm rãi nở một nụ cười, hắn tránh sang một bên và chẳng hiểu sao chiếc xe lăn của ba Đới bắt đầu trượt về phía trước. Phía trước là một sườn núi khá dốc, phía dưới chân dốc là một hồ nước nhân tạo vừa mới được đào lên.

Ba Đới hoảng sợ, điên cuồng muốn dừng xe lăn lại. Xe lăn mất kiểm soát, hai chân ông thì què quặt, không hề có cảm giác và hoàn toàn không đứng lên được. Tốc độ của xe lăn càng lúc càng nhanh, ông gần như hoảng hốt cho đến khi tiếng gió vang lên và hồ nước nhân tạo cuối tiếng gió giống như một con quái vật khổng lồ đang dùng ánh mắt quái dị và đáng sợ nhìn chằm chằm ông, chờ nuốt chửng ông.

"Đới Diệc Tân! Đới Diệc Tân! Dừng xe lăn lại!" Ông điên cuồng gọi tên con trai cả của mình, nhưng không có ai đáp lại. Nhìn thấy hồ nước nhân tạo càng ngày càng đến gần mình, bản năng sinh tồn khiến ba Đới phải liều mạng dùng sức của nửa người trên nghiêng sang một bên.

Âm thanh nặng nề vang lên, sắc mặt ba Đới tái xanh và đau đớn, ông lăn khỏi xe lăn nhưng xe lăn không ngã mà tiếp tục trượt về phía trước. Nó chỉ dừng lại khi đến trước mặt hồ nhân tạo.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, sao ông không hiểu con trai cả của mình đang nghĩ gì. Ông hung dữ quay đầu lại, nhưng lại phát hiện ra con trai của mình đang lộ ra vẻ lo lắng.

Đới Diệc Tân không di chuyển.

Hắn thở dài nói: "Ba thật sự làm người ta lo lắng đấy. Có vẻ như ba nên ở lại nơi đó sẽ tốt hơn. Ba, ngài nghĩ sao?"

Hắn quyết định không chút do dự, dĩ nhiên là không cần sự đồng ý của ba Đới.

Việc một người con hiếu thảo sẵn sàng chi nhiều tiền để ba mình được sống trong viện dưỡng lão tốt nhất và được trông nom nghiêm ngặt nhất là một điều rất đáng mừng.Đới Diệc Tân phân tâm nhìn Cung Lang đang ở bên cạnh, Cung Lang hiển nhiên cũng đang mất tập trung, ánh mắt vẫn luôn nhìn về một hướng. Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của hắn sững lại, rồi thay đổi bằng một ánh mắt quan tâm. Hắn cầm ly rượu đưa cho đối phương: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Khóe môi Cung Lang giật giật: "Đang nghĩ đến chuyện công ty."

"Không cần lo lắng chuyện của công ty, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có thể giúp cậu." Đới Diệc Tân như một người bạn ân cần, hắn chạm ly với Cung Lang: "Hôm nay cậu đừng nghĩ đến chuyện phiền lòng đó nữa, uống rượu đi, khó lắm mới được ra ngoài chơi."

Cung Lang gật đầu uống một ngụm rượu. Sau đó, cậu không biết mình đã uống bao nhiêu mà say đến mức không thể nhận ra phương hướng của Hoắc Hữu Thanh, cũng không tìm được Đới Diệc Tân.

Cậu gục xuống ghế sô pha, lẩm bẩm hai chữ gần như không nghe thấy từ trong cổ họng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!