Chương 34: (Vô Đề)

Hơn một năm sau.

Đã 11 giờ 30 đêm mà sân bay vẫn đông hành khách. Ánh sáng rực rỡ trái ngược với sự tối tăm bên ngoài cửa sổ kính. Một thanh niên mặc áo phông trắng và khoác chiếc áo ngoài màu xám trắng đang đi giữa đám đông.

Mặc dù đêm tối nhưng thanh niên không hề có dấu hiệu mệt mỏi, ngược lại, đôi mắt phượng ươn ướt và có thần.

"Anh họ." Thanh niên nhìn người đang đợi cách đó không xa. Y tăng tốc, đối phương đang chạy tới đã bị y ôm chặt.

"Cuối cùng cũng về rồi. Ngồi máy bay lâu chắc em đói lắm đúng không. Hàng quán bên ngoài đều đóng cửa cả, tối nay ăn tạm ở nhà, mai chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để đón gió tẩy trần cho em nhé."

Hoắc Hữu Thanh bùi ngùi đồng ý. Y mỉm cười cùng anh họ sóng vai đi ra ngoài. Lâu lắm rồi y không về nước, lần về nước gần đây nhất cũng đã vài tháng, nhưng y chỉ ở lại hai ngày rồi đi.

Lần này thì khác, y chuẩn bị về nước sinh sống.

Y không chỉ tốt nghiệp suôn sẻ mà còn hoàn thành chuyến du lịch tự lái đường dài đầu tiên của mình. Y đi qua ba quốc gia và gặp rất nhiều người thú vị.

Những bóng ma tạo thành do biến cố trong mấy năm qua, theo thời gian dường như đã bị thổi bay sạch, không có bệnh tâm lý, sức khỏe tốt, có thể giao lưu kết bạn bình thường, thậm chí y đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

Vừa mới về nước, Hoắc Hữu Thanh đã nhận được một loạt lời mời. Y không thể tham gia được hết nên chỉ có thể chọn đi tụ họp.

Hôm nay, y gặp mặt với vài bạn học cùng trung học. Ai nấy đều rất tự nhiên nói về chuyện cũ khi còn học ở trường, còn có một số bạn học cấp ba cũ.

"Mà này Hữu Thanh. Cậu còn liên lạc với Cung Lang không? Nghe đâu nhà đó bây giờ ghê gớm lắm, đã mở rộng thị trường sang Nam Mỹ đấy."

Ngón tay Hoắc Hữu Thanh không khỏi vuốt khẽ ly nước trái cây. Y thành thật nói: "Từ khi ra nước ngoài tôi không còn liên lạc nhiều nữa."

Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt đều liếc mắt nhìn nhau. Họ đều biết rằng hồi cấp ba, Cung Lang dính Hoắc Hữu Thanh đến mức nào, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng đã trưởng thành, tình cảm của họ rồi sẽ thay đổi thôi.

Thế là, đột nhiên có người bước ra để làm dịu bầu không khí.

"Chúng tôi cũng không hay liên lạc với Cung Lang lắm. Lần họp lớp trước hình như Cung Lang cũng không đến. Hữu Thanh, kể cho chúng tôi nghe chuyện ở nước ngoài đi, mấy bức ảnh chụp núi lửa trong vòng bạn bè của cậu tuyệt thật đấy."

Bạn bè đã thay đổi chủ đề, Hoắc Hữu Thanh cũng phối hợp.

Thật tiếc khi mất đi một người bạn là Cung Lang, nhưng Cung Lang không phải là người không thể nhắc đến. Ít nhất, là một người trưởng thành thì y là người có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình và không gây rắc rối cho người khác.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hoắc Hữu Thanh đã từ chối lòng tốt của các bạn học trung học muốn đưa mình về nhà. Y tự bắt taxi và nghĩ rằng đã đến lúc phải mua một chiếc xe rồi.

Nói mua là mua. Hôm sau, y ra ngoài từ rất sớm để xem xe. Y nghe người bán giới thiệu, trong lòng thầm so sánh những chiếc xe yêu thích. Trước khi đưa ra quyết định, y thấy có một vài người từ bên ngoài đi vào.

Hoắc Hữu Thanh tinh ý nhận ra người bán hàng bên cạnh mình mắt sáng rực lên. Hình như anh ta muốn tiếp những vị khách vừa mới đến, nhưng ngại y còn ở đó nên chỉ có thể miễn cưỡng ở lại.

"Tôi muốn tự đi xem một lát, nếu không thì chốc nữa anh lại giới thiệu cho tôi tiếp?" Y chủ động nói.

Hoắc Hữu Thanh ở tại chỗ, đương nhiên y không có hứng thú gì với vị khách ở cửa. Y chuyển tầm mắt lên mấy chiếc xe.

"Hữu Hữu?"

Một tiếng gọi làm gián đoạn động tác của Hoắc Hữu Thanh. Y nương theo âm thanh nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc vest đang đi về phía mình. Y khẽ chớp mắt, sau đó y nhận ra Cung Lang đang đi về phía mình.

Mấy năm không gặp, Cung Lang đã thay đổi rất nhiều. Cậu cao hơn, mặt mày tuấn tú mà không mất đi sự chững chạc. Phía sau cậu có vài người, có thể là trợ lý hoặc đại loại là thế.

Cung Lang dừng ở trước mặt Hoắc Hữu Thanh. Cậu hé môi muốn nói gì đó nhưng lại nhìn thấy một bàn tay vươn ra trước.

"Lâu rồi không gặp, Cung Lang." Lông mày của Hoắc Hữu Thanh hơi cong lên, những ngón tay trắng nõn, thon dài và cân đối như được tạc từ tuyết ra vậy.

Sau chuyến du lịch tự túc vài tháng, y che chắn được nửa tháng thì cũng trắng hẳn ra.

Mấy giây sau, Cung Lang mới nắm lại bàn tay kia: "Đã lâu không gặp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!