Chương 28: (Vô Đề)

Cửa xe mở ra quá đột ngột, Cung Lang nhìn thoáng qua chỗ ngồi đã được điều chỉnh và màu trắng chói mắt bên trong chiếc xe mờ tối. Cậu lướt qua màu trắng nhức mắt đó, yên lặng nhìn về phía Hoắc Hữu Thanh với sắc mặt tái nhợt.

Vẻ mặt của Cung lang cũng chẳng tốt hơn Hoắc Hữu Thanh là bao.

Không, cậu nhìn lầm rồi, người trong xe không phải Hoắc Hữu Thanh.

Cậu xoay người rời đi, đi được vài bước thì cánh tay bị kéo lại.

Giọng nói rõ ràng của Hoắc Hữu Thanh lọt vào tai cậu: "Cậu chưa cầm vali."

Bàn tay được cậu nắm, thậm chí còn hôn qua, lúc này bàn tay đó đang đặt chiếc vali vào tay cậu. Trước đó cậu thấy bàn tay phó. ng đãng này đang nắm tóc của một người khác.

Khớp hàm của Cung Lang phát run, cậu cố gắng hít sâu, muốn ổn định cảm xúc, đáng tiếc là không thành công.

Hoắc Hữu Thanh bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Cung Lang khi cậu quay lại, bàn tay đang giữ tay Cung Lang vô thức buông ra, lông mi run lên. Y cúi đầu, khó xử chờ đợi phán quyết.

"Tại sao?" Giọng nói chua chát của Cung Lang vang lên. Cậu nắm vai Hoắc Hữu Thanh, muốn y ngẩng đầu lên nhìn mình: "Cậu nói cho tôi biết tại sao vậy? Hữu Hữu, người kia ép cậu sao?"

Người bị cậu nắm vai vẫn cúi đầu, hồi lâu mới nói ra hai chữ: "Không phải."

Cung Lang chẳng biết là đang cười hay đang khóc "à" một tiếng. Phải rồi, dựa vào cảnh tượng cậu vừa thấy, quần áo Hữu Hữu của cậu chỉnh tề, thế nào cũng không giống đơn phương cưỡ. ng bức, trái lại càng giống như tự nguyện hơn.

Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện ngày hôm nay coi như tớ chưa thấy gì đi, cậu theo tớ về nước." Cậu liếc nhìn cửa xe vẫn đang mở: "Nếu như cậu thích... chuyện kia, có thể làm với tớ."

Những lời này cuối cùng cũng khiến Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu. Ánh mắt y kinh ngạc, tựa như nhục nhã cuối cùng hóa nước đọng: "Tớ sẽ không về nước. Cung Lang, cậu trở về đi, cậu không nên tới đây tìm tớ."

Dứt lời, trên cổ y có thêm một bàn tay, Cung Lang như muốn bóp y nhưng ngón tay cậu vừa mới đụng đến da thì lập tức rút tay lại. Y thấy Cung Lang dùng bàn tay chạm vào cổ y đánh chính mình.

"Cung Lang!" Hoắc Hữu Thanh hoàn hồn, y dùng lực nắm tay Cung Lang: "Cậu làm cái gì vậy?!"

Cung Lang cười với y, trong mắt không có ý cười mà chỉ có hận và nước mắt. Cậu đổi tay đánh mình, sức lực của Hoắc Hữu Thanh không bằng cậu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu tự tát mình một cách tàn nhẫn, đánh đến da mặt sưng lên, môi cũng chảy máu.

"Cung Lang! Cậu điên rồi sao?" Lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh tức giận, y liều mạng muốn bắt lấy hai tay của Cung Lang. Nhưng Cung Lang không cho, cậu vẫn mỉm cười với y. Khuôn mặt điển trai đã trở nên lộn xộn.

Cậu nói: "Cậu để tớ đánh đi, bởi vì tớ quá hèn. Tớ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện nên tớ trốn tới tìm cậu, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tớ đuổi theo cậu, che chở cậu, tớ không đồng ý để cậu tiếp xúc với những chuyện dơ bẩn.

Đối với tớ mà nói cậu chính là ánh trăng, ánh trăng, cậu hiểu không? Cậu phải được sạch sẽ, tại sao cậu có thể như vậy? Chơi với đàn ông dơ bẩn, tớ còn tìm lý do cho cậu, hy vọng cậu theo tớ về nước."

Cung lang tránh tay Hoắc Hữu Thanh, cậu nhìn chiếc vali bên cạnh, đột nhiên ngồi xổm xuống mở vali, lấy chiếc bánh kem mang từ Trung Quốc đến.

Tại sao ngàn dặm xa xôi lại mang bánh kem đến?

Bởi vì chiếc bánh này là bánh của cửa hàng mà Hoắc Hữu Thanh yêu thích nhất. Chiếc bánh đã biến dạng, mùi vị cũng không còn ngon vì để quá lâu. Cậu mở hộp, dùng tay lấy bánh rồi nhét vào miệng, vừa khóc vừa nhét.

Lời nói từ trong tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền vào tai Hoắc Hữu Thanh: "Hôm qua là sinh nhật mười chín tuổi của tớ, tớ mang theo bánh sinh nhật trốn đến đây."

Cung Lang đi rồi.

Bánh kem còn dở bị cậu ném vào thùng rác, cậu không nhìn Hoắc Hữu Thanh, kéo vali đi theo hướng lúc tới.

Hoắc Hữu Thanh đứng nguyên tại chỗ.

Nước M đã vào thu, cảm giác khí trời man mát khiến y đứng đó không ngừng run rẩy. Một chiếc áo khoác được khoác lên vai y, đồng thời giọng nói của Đới Diệc Tân vang lên.

"Thời gian không còn sớm, cậu sẽ lo đó, anh à."

"Anh?" Hoắc Hữu Thanh lặp lại chữ cuối, y quay đầu nhìn người thanh niên chẳng biết đã mặc quần áo chỉnh tề từ khi nào: "Anh cố ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!