Người được hắn ôm vào lòng phản ứng cực lớn, y đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắn đầy sợ hãi, như đang nhìn một kẻ điên không nói lý.
"Đới tiên sinh." Hoắc Hữu Thanh mở miệng.
Một câu xưng hô hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Đới Diệc Tân vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ra, thậm chí tay hắn còn chưa buông xuống. Hắn nhìn khuôn mặt thanh tú trắng tuyết cố giữ bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ——
Em ấy chưa từng gọi tên mình, giờ đây lần đầu tiên gọi hắn lại là Đới tiên sinh.
Hoắc Hữu Thanh không dám nhìn Đới Diệc Tân nhiều, vội vàng nói: "Nếu ba ngài không có ở đây, vậy tôi xin phép về trước."
Ngay cả "anh" cũng đổi thành "ngài".
Lần này Đới Diệc Tân không ngăn cản, hắn kiềm chế cảm xúc, một lần nữa im lặng, tựa như trở lại dáng vẻ an tĩnh và kiệm lời ban đầu. Hắn nhìn tờ giấy trên tay, ảnh là của hắn, ngày tháng năm sinh là của hắn, cái tên dùng một chân để đổi lấy cũng là của hắn.
Thế nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn không nhìn hắn.
Hoắc Hữu Thanh đang đi tới cửa đột nhiên dừng lại, y không biết Đới Diệc Tân ở nhà họ Đới có tiếng nói quan trọng đến mức nào, nhưng y vẫn muốn thử một lần, lần sau chưa chắc đã có thể bước vào nhà họ Đới, hoặc là nói y chưa chắc đã dám tới.
"Đới tiên sinh, chuyện của Đới Nguyên tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu mợ của tôi. Tôi mong ngài có thể chuyển lời tới ba của ngài một chút..."
Y chưa kịp nói hết lời, lần đầu tiên Đới Diệc Tân không lễ độ mà ngắt lời y. Chưa đầy một phút, đối phương như trở thành một con người khác.
Kiêu ngạo, xinh đẹp và lạnh lùng.
"Tại sao tôi phải giúp cậu chuyển lời?"
Đới Diệc Tân vốn đã cao hơn y, dáng vẻ khi không cúi đầu làm khí chất dịu dàng thường ngày mất sạch, có lẽ sự ngoan ngoãn ban đầu vốn dĩ là do hắn ngụy trang.
Đới Diệc Tân nhìn y bằng đôi mắt màu hổ phách không chút cảm xúc, khóe môi hơi nhếch: "Chỉ những người có tiền mới có thể đến bàn đàm phán, người như cậu, không thể ngồi vào bàn đàm phán mà nói chuyện với ba tôi."
Sự sỉ nhục trong lời nói rất nghiêm trọng, từ nhỏ đến lớn Hoắc Hữu Thanh chưa từng bị ai nói như vậy, trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng bệch.
Y nói lời xin lỗi một cách cứng nhắc rồi vội vàng rời đi, nhưng thời điểm y bước ra khỏi cửa, giọng nói của Đới Diệc Tân vang lên.
"Tôi chờ cậu ở chỗ này."
Câu này như một lời báo trước.
Báo trước hướng đi tiếp theo cũng như báo trước số phận.
Dự báo không sai.
Một tuần sau, Hoắc Hữu Thanh lại đến thăm hỏi nhà họ Đới.
Lần này y gặp được những thành viên khác của nhà họ Đới, chẳng hạn như quản gia. Đối phương là một người đàn ông đứng tuổi, nhưng trông rất nho nhã, dường như ông ta đã biết trước rằng Hoắc Hữu Thanh sẽ đến nên chuẩn bị bữa trà chiều phù hợp với khẩu vị của y, còn nói đại thiếu gia vẫn chưa về, bảo y chờ một lát.
Cơ thể Hoắc Hữu Thanh cứng ngắc ngồi xuống, không hề có hứng thú với đồ ăn ngon trên bàn, đợi khoảng mười lăm phút, y không nhịn được hỏi: "Đới tiên sinh có ở nhà không?"
Y đang nói đến ba Đới.
Quản gia nói: "Hai ngày trước Đới tiên sinh đã ra nước ngoài rồi, hóa ra cậu tới là muốn tìm Đới tiên sinh sao? Tôi còn tưởng cậu là bạn của đại thiếu gia."
Hoắc Hữu Thanh cảm thấy bối rối, không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng khi khuôn mặt khóc lóc khi say rượu của cậu xuất hiện trong đầu y, y phải mặt dày buộc mình ở lại đợi tiếp.
Cả đêm hôm trước y không ngủ được, không ngờ nửa đêm lại thấy cậu mình về.
Cậu uống rất nhiều rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, đi đứng loạng choạng, y muốn đi tới đỡ, nhưng lại nhìn thấy cậu ngã nhào trên sô pha che mặt khóc. Tiếng động này quấy rầy đến mợ vốn dĩ cũng ngủ không được, mợ xuống lầu nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh rõ ràng có chút luống cuống liền đuổi y lên phòng ngủ, lại nói: "Cậu con uống nhiều quá sẽ bị xúc động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!