Chương 22: (Vô Đề)

"Anh cậu bị thương?"

Đới Nguyên trông thấy vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của Hoắc Hữu Thanh, hắn cười khổ nói: "Không có gì to tát, chỉ là không cẩn thận bị thương ở tay. Cũng không rõ như nào, đại khái là tối qua anh ấy cắt trái cây trong phòng khách mà không bật đèn, kết quả là bị thương ở tay. Tối qua đã được đưa đến bệnh viện, có thể một thời gian nữa mới có thể tìm anh chơi được."

Hoắc Hữu Thanh không ngờ nguyên nhân là bị thương ở tay, trong lòng không khỏi nghĩ thầm Đới Diệc Tân này đúng là kỳ lạ, em trai Đới Nguyên của hắn vẫn dễ ở chung hơn.

Vì thế, Hoắc Hữu Thanh chủ động hỏi Đới Nguyên có muốn chơi đàn cùng mình không, lần trước Đới Nguyên nói với y là sẽ đánh đàn piano.

Mấy ngày sau, Đới Diệc Tân lại xuất hiện. Lúc xuất hiện, hắn mặc âu phục giày da, không bấm chuông mà đứng ở cửa, cầm trên tay một lá thư mời, môi hé mở như đang thầm sắp xếp lại câu từ.

Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh và Đới Nguyên đang mặc quần áo thể thao đi ra từ trong nhà. Hai người đeo vòng tay thể thao cùng kiểu, khác màu ở cổ tay.

Đới Nguyên nhìn thấy Đới Diệc Tân trước: "Anh hai, sao anh lại tới đây?"

Nghe thấy tiếng động, Hoắc Hữu Thanh lùi lại một bước, nhìn sang thì thấy một thanh niên mặc vest đứng ở ngoài sân.

Hôm nay trời hơi nóng, y và Đới Nguyên đều mặc áo ngắn tay, mà Đới Diệc Tân không chỉ mặc âu phục, áo sơ mi, áo ghi

-lê, cà vạt chỉnh tề, đến khuy măng sét cũng được cài chặt, như không muốn để lộ một chút da thịt nào ra ngoài.

Thanh niên mặc âu phục nhìn qua, không nói cũng không di chuyển, chỉ đứng ở đó, hôm nay hắn còn đeo một cặp kính gọng vàng. Cặp kính này đeo lên có chút kỳ lạ, đôi mắt màu hổ phách sau cặp kính có vẻ tối tăm.

Không hiểu sao lại giống như một chú chó lớn bị người ta vứt bỏ, bị mưa xối ướt cả người.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Hoắc Hữu Thanh thì lập tức bị y dứt khoát cắt đứt.

Sắc mặt y vẫn như cũ, chào hỏi Đới Diệc Tân: "Buổi sáng tốt lành, tôi và Đới Nguyên chuẩn bị đi đánh tennis, anh muốn chơi cùng không?" Hỏi xong, y như nghĩ tới điều gì đó, hơi lo lắng nhìn tay của Đới Diệc Tân: "Tay anh có ổn không? Chắc không thể vận động mạnh nhỉ?"

"Tôi có thể." Đới Diệc Tân đáp rất nhanh, như sợ Hoắc Hữu Thanh rút lại lời mời. Hắn nói xong thì cất lá thư mời mang theo vào túi.

Hoắc Hữu Thanh thấy thế liền đi chuẩn bị, ba người cùng ra sân tennis. Sân tennis cách nhà y không xa, đi bộ đến đó cũng chỉ mất chưa đến 5 phút.

Y nhìn bộ âu phục trên người Đới Diệc Tân, kìm lòng không đặng nói: "Anh có muốn thay quần áo không? Bộ đồ trên người anh không thích hợp chơi bóng lắm." Hàng mi dài của Đới Diệc Tân rũ xuống rồi nhấc lên, chẳng biết là đổi hay không đổi, tóm lại là im lặng. Lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh gặp kiểu người muốn y đoán già đoán non như vậy, y lúng túng nhìn Đới Nguyên ở bên cạnh.

Đới Nguyên làm động tác bó tay, nhưng có lẽ là Hoắc Hữu Thanh không biết phải ứng phó với tình huống này như thế nào, hắn chủ động tiếp lời: "Anh hai, anh thay quần áo đi."

Đới Diệc Tân không đáp lại.

Đới Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nói nhỏ bên tai Hoắc Hữu Thanh: "Anh hai em vẫn luôn như vậy, đôi khi em cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì, giờ nên làm gì đây?"

Lỗ tai Hoắc Hữu Thanh bị hơi thở nóng rực nhuộm cho ửng đỏ, y hơi nghiêng đầu. Lúc này Đới Diệc Tân đang ở trước cửa nhà y, coi như là khách nhà mình, với lại là y mời đối phương đi chơi bóng, nếu đã tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên*.

*Ý đã là thì làm cho trót, làm cho đến cùng

Hoắc Hữu Thanh đưa Đới Diệc Tân đến phòng dành cho khách, sau đó chạy về phòng mình, bắt đầu lật tìm quần áo trong phòng để đồ. Y nhớ năm ngoái mình rất thích phong cách oversize, áo thì tìm được rồi, nhưng quần.....

Y miễn cưỡng cầm cái quần dài nhất của mình cho Đới Diệc Tân thử.

Khi đến trước cửa phòng, y gõ cửa rồi mới vào, không ngờ ánh mắt lại đập vào tấm lưng trần của Đới Diệc Tân. Không biết hắn cởi áo khi nào, chỉ mặc mỗi quần tây, hơi liếc mắt nhìn về phía cửa, dưới xương hồ điệp tái nhợt là sống lưng như dòng sông. Đới Diệc Tân vẫn còn đeo kính, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ chưa đóng chặt như bụi vàng rơi xuống.

Đới Diệc Tân đi tới cửa, vươn tay về phía Hoắc Hữu Thanh.

Kỳ lạ là hai tay hắn đồng thời vươn ra như đang đợi được ban thưởng. Cái đầu cao hơn Hoắc Hữu Thanh hơi cúi xuống, để lộ phần gáy xinh đẹp.

Hoắc Hữu Thanh bị hành động của đối phương làm cho ngẩn ra, y vô thức lùi lại, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là thói quen của Đới Diệc Tân, người này vẫn luôn kì lạ mà.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng y vẫn nhanh chóng đặt quần áo vào tay Đới Diệc Tân: "Anh thay quần áo trước đi, nếu không vừa thì nói lại với tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!