Nếu là lúc trước, Hoắc Hữu Thanh cũng không quan tâm lắm đến cái bóng bên cạnh mình đâu, nhưng có lẽ vừa mới trải qua chuyện của Cung Lang, hiện tại y vẫn trong trạng thái sợ bóng sợ gió.
Người đứng phía sau là ai?
Đang theo dõi y sao?
Hoắc Hữu Thanh bước nhanh hơn, sau đó rẽ.
Cái bóng vẫn theo sau.
Trong nháy mắt, hô hấp của Hoắc Hữu Thanh nhanh hơn. Bởi vì y sợ dấu vết trên cổ bị người khác nhìn thấy nên y cố ý chọn đường hẻo lánh để đi. Lúc này xung quanh y không có người nào qua đường, chỉ có y và cái bóng đi theo sau.
Lại đi qua một khúc ngoặt, lần này Hoắc Hữu Thanh không tiếp tục đi về phía trước nữa, y dựa vào tường tập trung nghe tiếng động bên cạnh, sau khi cảm giác được tiếng bước chân nhẹ đi, thì gần như ngay tức khắc y đá chân, bóp lấy yết hầu đối phương.
Hồi nhỏ y từng học một khóa kỹ thuật tự vệ, nhưng chỉ học qua chứ không tính là giỏi.
Mấy giây sau.
"Tại sao lại là cậu?" Hoắc Hữu Thanh kinh ngạc nhìn Cừu Vấn Phỉ bị mình áp lên tường, nhìn thấy khuôn mặt cậu ta bị bóp đến đỏ thì vội buông tay ra.
Cừu Vấn Phỉ ho dữ dội, cậu ta vừa cúi người ho vừa sờ cái cổ, một tay khác xoa bắp đùi bị đá trúng, đợi hô hấp ổn định lại cậu ta mới giải thích: "Trước đó Cung Lang tìm cậu cả đêm, tôi lại đúng lúc gặp được cậu, đang định hỏi tình hình của cậu một chút..."
Cừu Vấn Phỉ nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn vào sườn cổ của Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh phát hiện tầm mắt của đối phương thì lập tức đưa tay che làn da chỗ đó, trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra sự khó chịu, đau khổ đủ loại. Y hiểu ý còn chưa nói hết của Cừu Vấn Phỉ nên vội vã muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng y vừa bất ngờ động thủ với Cừu Vấn Phỉ nên đành phải ở nguyên tại chỗ.
"Cậu..." Hoắc Hữu Thanh cắn răng mới ép mình bình tĩnh để nói chuyện với đối phương, sự xấu hổ khiến y đứng không vững: "Cậu kiểm tra vết thương trên người mình xem có nghiêm trọng không?"
Lúc y nói chuyện, mắt phượng chỉ nhìn một bên, căn bản là không nhìn Cừu Vấn Phỉ. Y sợ đối diện với ánh mắt của Cừu Vấn Phỉ, sợ Cừu Vấn Phỉ hỏi tại sao lại có dấu vết trên cổ, mặc dù y biết đối phương có lẽ không cần hỏi.
Xung quanh yên tĩnh một lúc.
Giọng nói Cừu Vấn Phỉ vang lên bên tai.
"Không nghiêm trọng, cậu không dùng nhiều lực lắm."
Sau khi Hoắc Hữu Thanh nghe xong thì nói xin lỗi rồi muốn đi, thế nhưng Cừu Vấn Phỉ đi tới trước mặt y, cản đường: "Cổ cậu cần bôi thuốc, nếu không... Một hai ngày cũng chưa tan đâu, ngày mai cậu còn có lớp."
"Tôi có thể xin nghỉ." Hoắc Hữu Thanh không do dự nói.
"Xin nghỉ thì không cần gặp ai sao?"
Hoắc Hữu Thanh trầm mặc, quả thật là y không thể không gặp ai. Hiện tại y chạy về biệt thự, dì giúp việc sẽ là người đầu tiên hỏi dấu vết trên cổ y, sau đó gọi điện thoại báo cho cậu của y.
Y không mang chứng minh thư nên không thể ở khách sạn.
Từ góc độ của Cừu Vấn Phỉ, cậu ta có thể nhìn thấy rõ sườn mặt của Hoắc Hữu Thanh.
Bởi vì đôi mắt phượng vừa khóc nên khóe mắt ửng đỏ. Mi mắt rủ xuống khẽ run rẩy, như muốn che giấu sự bất an và rối bời trong lòng mình.
Y mím môi không nói gì, ngón tay trắng nõn và mềm mại vẫn che bên cổ, nhưng đáng tiếc là không thể che hoàn toàn, dấu vết vẫn lộ ra ngoài kẽ hở.
Cừu Vấn Phỉ đè nén đủ loại suy nghĩ trong đầu, cậu ta cố giả làm một người bạn cùng phòng tốt bụng: "Như vậy đi, hôm nay cậu ở khách sạn bên ngoài trường học một đêm, lớp học ngày mai thì tôi đi giúp cậu, còn nữa..."
Cậu ta nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ Hoắc Hữu Thanh: "Cậu cần bôi thuốc, tôi đi mua giúp cậu. Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu. Cậu thuê phòng xong nhắn tin cho tôi, tôi bảo phục vụ mang lên cho cậu."
Cừu Vấn Phỉ nói xong chuẩn bị đi mua thuốc, đi được hai bước thì bị gọi lại.
"Tôi không mang chứng minh thư." Hoắc Hữu Thanh khẽ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!