Chương 18: (Vô Đề)

Ánh sáng của đèn rơi đầy mặt bàn, màn hình di động ở trước mặt đang sáng.

"Tiểu Hoắc, sao bây giờ mà còn chưa lên giường ngủ?"

Âm thanh của trưởng phòng ký túc xá kinh động đến Hoắc Hữu Thanh đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, y khóa màn hình điện thoại theo bản năng rồi mới ậm ờ trả lời: "Ngủ liền đây."

Y đưa tay tắt đèn bàn đi, cũng đã năm ngày trôi qua từ ngày nói chuyện với Cung Lang. Năm ngày nay chỉ cần y vừa mở mắt thì Cung Lang đã ở ngoài cửa ký túc xá. Cung Lang đưa y đi học, trước lúc tan học cậu cũng đứng chờ ngoài cửa lớp.

Ngay cả trước khi ngủ Cung Lang cũng phải gọi điện cho y, nếu y không nhận thì đổi thành nhắn tin. Nếu không trả lời tin nhắn, Cung Lang sẽ trực tiếp đến trước cửa ký túc xá.

Vì lúc Cung Lang tới luôn đem rất nhiều đồ ăn đến nên mấy bạn cùng phòng thấy thế cũng chẳng nói gì.

Nhiều lúc Cung Lang còn đợi y lên giường ngủ rồi mới chịu về.

Cung Lang chưa từng như thế này bao giờ, tuy bình thường Cung Lang thích quản thúc y, thời gian ở chung với y rất dài nhưng hành vi của Cung Lang lúc trước luôn nằm trong phạm vi chấp nhận được, ở một mức độ nào đó thì y cũng quen rồi.

Ba mẹ Hoắc Hữu Thanh đã qua đời từ khi y còn rất nhỏ, được gia đình cậu mợ lo lắng, chăm sóc. Cậu sợ Hoắc Hữu Thanh vì không có ba mẹ mà bị người khác dạy xấu, hoặc là bị người khác ức hiếp, cho nên đối xử với Hoắc Hữu Thanh vừa cưng chiều mà nghiêm khắc.

Cho nên xuất hiện một Cung Lang cũng thích quản thúc giống như vậy, y cũng không cảm thấy khó tiếp nhận gì. Ngày qua ngày ở chung với nhau, y cũng dần quen, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thậm chí là lúc học cấp hai còn tưởng bạn bè đều như vậy cả.

Chẳng phải bạn tốt là thích dính lấy nhau sao?

Trong mắt người ngoài, sự thân thiết của Cung Lang đối với y vượt quá mức bình thường, y không nhạy bén để phát hiện ra.

Hồi cấp hai y đã từng thấy hai nam sinh ngồi với nhau rất thân mật trong lớp, một người ngồi trên đùi một người khác, còn cười rất lớn tiếng ngay trong phòng học. Lúc ấy y có hơi tò mò quan sát thử, bạn ngồi cùng bàn ghét bỏ liếc mắt xem thường, nói gì mà mấy trò hề của đám thẳng nam, quá nhàm chán.

Nam sinh chơi rất điên, ít nhiều gì Hoắc Hữu Thanh cũng từng thấy qua.

Dù y biết đàn ông cũng sẽ thích người đồng giới, nhưng y không nhận ra rằng Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ cũng là một trong số đó, mãi đến khi y xuyên đến thời không 27 tuổi.

Nhưng mà cho dù có vậy, y cũng không cảm thấy hành vi của Cung Lang đối với mình có gì kỳ lạ. Chính từ cuộc nói chuyện năm ngày trước, y mới cảm nhận được dục vọ. ng chiếm hữu kỳ lạ của Cung Lang đối với mình.

Hoắc Hữu Thanh rất ít khi sinh ra dục vọn. g chiếm hữu với cái gì đó, lúc nhỏ y thích mấy món đồ chơi đua xe, nếu người khác muốn chơi y cũng có thể cho mượn, không sợ người ta mượn rồi không trả vì y biết cậu sẽ mua cho mình cái mới.

Y biết có một số người sẽ có dục vọn. g chiếm hữu mãnh liệt, không thích đồ của mình bị người khác đụng đến, cũng không thích đồ của mình bị lấy đi. Nhưng giữa bạn bè với nhau sẽ có sự chiếm hữu quá mức như vậy sao? Hiện tại y cảm thấy bản thân như đồ vật mà Cung Lang sở hữu vậy.

Bất kể là lời nói ngày hôm đó, hay là biểu hiện năm ngày nay của Cung Lang đều làm cho y không thoải mái, nhưng trong lúc nhất thời Hoắc Hữu Thanh không biết nên làm gì cho phải.

Y định sẽ nói chuyện lại với Cung Lang một lần nữa, nhưng gần như mỗi lần y định mở miệng đều sẽ bị Cung Lang ngắt lời, Cung Lang không muốn nghe những lời này. Mấy ngày nay Cung Lang đã nói không biết bao nhiêu lần mấy từ như "nghe lời", "ngoan chút nào".

Hoắc Hữu Thanh không biết làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này, tâm trạng trở nên nặng trĩu. Cho nên khi y vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở thời không 27 tuổi, y bất giác thở dài một hơi.

Đập vào mắt đầu tiên là cái đầu xù như bông, chủ nhân của nó đang ghé vào bên giường hướng mặt về phía y, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ là đang ngủ.

Gió mùa hạ lùa vào từ cửa sổ đang mở, rèm cửa nhẹ nhàng lay động, trong phòng bệnh yên tĩnh.

Lúc Hoắc Hữu Thanh giật mình ngồi dậy cũng làm người kia tỉnh giấc, Đới Nguyên nhanh chóng mở mắt nhưng có vẻ còn chưa tỉnh hẳn, có chút ngơ ngác mà nhìn y. Hoắc Hữu Thanh đối diện với ánh mắt đó, cộng thêm tâm trạng đang rất tốt nên chủ động chào đối phương: "Chào buổi sáng, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho tôi."

Lại xuất phát đến khu vực nhảy dù, lần này Hoắc Hữu Thanh biết học ngoan không dám ăn uống tùy tiện nữa. Mặc đồ trang bị nhảy dù, lúc ngồi trên trực thăng, Hoắc Hữu Thanh vẫn còn chút hồi hộp, y sợ người khác phát hiện mình nhát gan, lén hít sâu một hơi, còn nhìn tầng mây bên ngoài từ cửa sổ trực thăng.

Y sẽ nhảy từ độ cao hơn 4.000 mét xuống dưới, vì y chưa bao giờ nhảy dù, hoàn toàn là lính mới nên có huấn luyện viên hướng dẫn y, nhưng không ngờ huấn luyện viên ấy lại là Đới Nguyên.

Ban đầu đã hẹn xong huấn luyện viên, nhưng trong nhà người ta có việc gấp nên không thể đến được.

"Đới tiên sinh, mọi khi ngài tới không cần huấn luyện viên đi cùng, huấn luyện viên cũng chỉ đứng một bên, nên lần này là do sai sót của bên chúng tôi, không chuẩn bị huấn luyện viên đầy đủ, vô cùng xin lỗi, chúng tôi sẵn sàng bồi thường gấp đôi."

Lúc nhân viên công tác nói những lời đã tập rất nhiều ra khỏi miệng, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi. Anh ta thật sự sợ vị khách mới kia sẽ phát hiện sơ hở trong lời nói của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!