Trở lại căn nhà yên tĩnh.
Chuyện đầu tiên Hoắc Hữu Thanh làm là tìm hộ chiếu của mình, xem lại ghi chép xuất nhập cảnh. Kết quả thật sự cho y thấy ghi chép của bốn năm trước.
Xem ra Đới Nguyên thật sự không lừa y.
Hoá ra y thích Đới Nguyên đến vậy?
Đến California, cùng Đới Nguyên xem một vở nhạc kịch.
Anh họ từng nói về sau y không thích xem nhạc kịch nữa, vì mỗi lần xem được một nửa đều sẽ nói buồn, chẳng lẽ cũng là vì Đới Nguyên? Bởi vì vừa nhìn nhạc kịch sẽ nghĩ đến Đới Nguyên, người nghĩ được mà không yêu được?
Không yêu được...
Từ này có chút không đúng.
Nhưng cũng phải thôi, dù sao thì tương lai y dùng bao nhiêu thủ đoạn quá đáng khiến Đới Nguyên thành ra như vậy mà. Hôm nay Đới Nguyên nói với y sau này có thể làm bạn bè với y, cũng tốt, y cũng không muốn hủy một người thành như vậy.
Hoắc Hữu Thanh cất hộ chiếu, một đêm ngon giấc.
Lại qua nửa tháng, cuối cùng Hoắc Hữu Thanh mới để ý, đã rất lâu rồi y không trở lại thời không 18 tuổi. Vốn dĩ cũng có khoảng cách thời gian, nhưng chưa có lần nào lại lâu như lần này, lâu đến nỗi y sợ mình không trở về được.
So với thời không 27 tuổi, y vẫn thích lúc 18 tuổi hơn.
Lúc Hoắc Hữu Thanh đang đau đầu vì chuyện này, y nhận được tin nhắn của Đới Nguyên. Nửa tháng nay tần suất Đới Nguyên gửi tin nhắn cho y ngày càng ít đi, ba bốn ngày gửi một tin.
Mấy tin nhắn trước đều là một số chuyện vụn vặt, mà tin nhắn hôm nay lại là kết quả điều trị của hắn ở bệnh viện. Hắn nói với Hoắc Hữu Thanh, bác sĩ nói tình trạng gần đây của hắn đã tốt hơn trước nhiều rồi, có thể thử giảm thuốc.
"Thuốc?" Hoắc Hữu Thanh hồi âm.
Đới Nguyên trả lời rất nhanh, như là vẫn luôn cầm điện thoại: "Bác sĩ Hứa kê đơn thuốc cho tôi, hôm nay tôi rất vui!!!"
Có lẽ là thật sự vui vẻ, đến dấu chấm than cũng gõ ba cái.
Hoắc Hữu Thanh trả lời một câu "Chúc mừng cậu" liền đặt điện thoại xuống. Gần đây cứ mãi ru rú ở nhà quá nhàm chán, y dùng máy tính tìm địa điểm đi du lịch ngắn hạn hai ba ngày.
Thật ra thì 27 tuổi cũng có chỗ lợi, ít nhất muốn làm gì thì làm, không có ai quản y.
Hoắc Hữu Thanh trong cái khổ tìm được niềm vui, điện thoại vang lên.
Là Đới Nguyên gọi tới.
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình, không muốn trả lời. Y chuyển dời sự chú ý lên máy tính lần nữa, dự định đi tỉnh bên leo núi.
Nói đi là đi, ngay hôm đó đặt luôn vé máy bay, ngày hôm sau khởi hành.
Y vạch ra cho bản thân một kế hoạch hoàn mỹ, trước tiên trọ ở khách sạn ăn gì đó một chút, tiếp đó ngồi xe đi tới chân núi, ngày hôm sau ngắm mặt trời mọc, sau đó nghỉ ngơi một ngày ở khách sạn trên núi. Khách sạn này có suối nước nóng, ngâm suối nước nóng xong thì đêm đó sẽ lên máy bay trở về.
Kế hoạch nghe thì thật hoàn mỹ.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh vừa mới xuống máy bay thì được biết ngọn núi mình định leo tạm thời bị phong tỏa do xảy ra một vụ án mạng, khách du lịch không được phép leo núi.
Ngắt điện thoại từ nhân viên phục vụ của khách sạn trên núi, Hoắc Hữu Thanh sờ cánh tay đã lạnh lẽo sau khi nghe tin có án mạng, trong lòng có chút rầu rĩ, không biết mấy ngày nay nên đi đâu chơi.
Có nên lên đường hồi phủ không?
Y vừa xem điện thoại vừa đi ra ngoài, nhất thời không chú ý, suýt nữa thì đụng vào người khác.
"Xin lỗi, tôi...... Đới Nguyên?" Hoắc Hữu Thanh nhìn người trước mặt đầy kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!