Chương 13: (Vô Đề)

Trời vừa hửng sáng, Hoắc Hữu Thanh không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã không còn ở trên sô pha, mà là trên giường bệnh.

Người vốn nằm trên giường bệnh lúc này đang ngồi trên ghế bên giường, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ chống cằm nhìn y, không biết đã nhìn bao lâu.

Vệ sĩ lúc trước không thấy đâu nữa, ngay cả Cung Lang cũng không có ở đây.

Hoắc Hữu Thanh muốn ngồi dậy, một đôi tay lập tức duỗi tới: "Tôi giúp cậu, chủ nhân."

"Bốp" một tiếng, tay bị hất ra.

"Đừng chạm vào tôi." Hoắc Hữu Thanh cau mày nói, y không phải tượng đất, bây giờ nhìn Đới Nguyên mà còn có thể giữ được tính tình không nóng nảy.

Đới Nguyên như ngạc nhiên, hoặc như ăn đau mà rụt tay lại, nhưng y vẫn canh giữ bên cạnh Hoắc Hữu Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân, cậu đói không? Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đều là thứ cậu thích, chủ nhân rửa mặt là có thể ăn được rồi."

Hoắc Hữu Thanh không quan tâm, y xốc chăn muốn xuống giường rời đi, nhưng hai chân còn chưa xỏ dép, Đới Nguyên tranh trước một bước quỳ một gối xuống. Ngón tay thon dài và tái nhợt nắm lấy mắt cá chân trước mặt, nhẹ nhàng lấy đôi dép xỏ vào.

Hắn rất quen tay, như thể đã làm điều đó cả ngàn lần.

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một chút mới định thần lại, dép lông mềm đã đi vào, Đới Nguyên cũng đã đứng lên, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh. Hoắc Hữu Thanh nghiến răng nghiến lợi, cũng lười nói một câu với Đới Nguyên, dép cũng đã mang rồi, đá ra rồi xỏ vào trông có vẻ rất kỳ quái.

Quên đi, phải đi khỏi đây đã.

Nhưng khi Hoắc Hữu Thanh bước tới cửa, Đới Nguyên đã chặn đường y.

Chẳng biết từ khi nào mà đôi mắt Đới Nguyên đã đỏ lên, hắn vẫn đang mặc đồ bệnh nhân: "Tôi thật sự không biết họ sẽ hiểu lầm chuyện mình bị thương có liên quan đến chủ nhân. Lúc vừa tỉnh lại tôi đã nói rõ với bọn họ rồi, chủ nhân, đừng giận chó nhỏ, chó nhỏ biết sai rồi..."

Chủ nhân, chó nhỏ.

Mấy từ tình sắc thuộc về một thế giới khác khiến Hoắc Hữu Thanh lùi lại vài bước như tránh rắn rết.

Nước mắt Đới Nguyên đọng ở vành mắt rơi xuống trong hai giây, tiếp đó, hắn làm một chuyện khiến Hoắc Hữu Thanh càng kinh hãi hơn——

Hắn thật sự quỳ trên sàn, cở/i đồ bệnh nhân ở nửa người trên ra: "Chủ nhân, đánh tôi đi."

Tựa như là sợ hãi, cơ thể hắn run lên, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi mắt màu hổ phách rũ xuống nhìn sàn nhà, không dám nhìn Hoắc Hữu Thanh.

Cơ thể Đới Nguyên hoàn toàn bất đồng với trạng thái yếu ớt mà hắn phô bày ra. Đây là một cơ thể đẹp và mạnh mẽ. Nhìn cơ thể có vẻ xanh xao và ốm yếu được bao phủ bởi những đường nét cơ bắp trơn láng, vùng bụng lại càng lộ rõ tám múi cơ bụng.

Hoắc Hữu Thanh thầm mắng một câu kẻ điên, tránh hắn rồi lao ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ là buổi chiều, có rất đông người trong ngoài bệnh viện. Hoắc Hữu Thanh không một xu dính túi, lại không có điện thoại di động nên chỉ có thể nghĩ cách xem có xe taxi nào chở y về tiểu khu, sau đó y sẽ mượn điện thoại di động của bảo an tiểu khu để gọi cho anh họ đến giúp y trả tiền.

Xe taxi ở ven đường gần bệnh viện kín người hết chỗ, gần như người vừa xuống xe đã có người vội vàng tranh nhau đi lên, căn bản là không đến lượt Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh nhìn xung quanh, quyết định băng qua đường đối diện bắt taxi.

Nhưng y không ngờ có một chiếc xe điện vượt đèn đỏ, nó vượt lên dòng xe cộ và lao qua vỉa hè với tốc độ rất nhanh.

Tình huống nguy hiểm xảy ra quá đột ngột, mọi người thường không có khả năng phản ứng. Hoắc Hữu Thanh nhìn hướng chiếc xe điện lao tới, đã quá muộn để tránh đi, cơ thể đông cứng tại chỗ.

"Ầm."

Xe điện ngã xuống đường phát ra tiếng động lớn.

Hoắc Hữu Thanh được bảo vệ chặt chẽ ở dưới, y chậm chạp nhìn về phía người đang ôm mình.

Là Đới Nguyên.

Không biết từ lúc nào mà Đới Nguyên đã đuổi kịp y, khi xe điện sắp va chạm, hắn đã bảo vệ y. Hoắc Hữu Thanh chỉ có chút xây xước ở lòng bàn tay, nhưng Đới Nguyên lại không may mắn như vậy. Chiếc xe điện đè lên đùi hắn, chiếc quần dài bệnh nhân sọc xanh trắng đã thấm máu.

Vừa mới xuất viện, thoáng cái đã quay lại bệnh viện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!