Chương 11: (Vô Đề)

Y ngủ chừng hai tiếng, lúc mở mắt ra thì thấy Cung Lang đang nằm bên cạnh mình im lặng chơi game. Hoắc Hữu Thanh mới chỉ hơi nhúc nhích người, Cung Lang phát hiện y đã tỉnh, lập tức bỏ điện thoại xuống: "Hữu Hữu, trưa nay cậu muốn ăn gì?"

Hoắc Hữu Thanh nằm một lúc rồi mới ngồi dậy. Từ khi biết mình là người xấu, hiện tại y đã giảm bớt sự bài xích với Cung Lang, y nói mấy món muốn ăn, chợt nhớ tới một việc: "Cậu lấy thư trên bàn tớ sao?"

"Thư gì?" Cung Lang giả vờ bối rối quá rõ ràng, Hoắc Hữu Thanh không khách khí cho Cung Lang một cái liếc mắt rồi chuẩn bị đứng dậy.

Đứng dậy nửa chừng liền bị người nào đó giữ tay, kéo lại về giường. Hơi thở gấp gáp của Cung Lang phả vào lỗ tai y: "Được rồi, đúng là có một phong thư, tên Cừu Vấn Phỉ kia cáo trạng đúng không? Tớ thấy thứ đồ kia không có ý gì tốt, cậu lại hỏi lá thư đó làm gì?"

Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu, tránh đi cái nóng khó chịu: "Người ta viết thư cho tớ, tại sao tớ không thể hỏi?"

"Cậu có thể hỏi, nhưng tốt hơn là không nên hỏi."

Câu trả lời của Cung Lang khiến Hoắc Hữu Thanh phải quay đầu lại, y nhìn chằm chằm vào bạn thân từ nhỏ của mình: "Sao lại nói vậy?"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cung Lang lộ rõ vẻ chán ghét: "Trên thư... Không phải là thứ gì tốt, cậu sẽ không muốn biết người viết thư cho cậu là một tên bi. ến thái."

Nét mặt không giống giả bộ.

Biế. n thái?

Hoắc Hữu Thanh hồi tưởng lại nam sinh xông đến trước mặt mình ngày ấy. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên y nhìn không rõ khuôn mặt của cậu ta, thậm chí còn không nhớ rõ có đặc điểm gì.

Không nghĩ ra được kết quả, Hoắc Hữu Thanh cũng không hỏi nữa, vỗ cái tay của Cung Lang đang đặt trên eo mình: "Buông ra, tớ đói bụng."

Hoắc Hữu Thanh ở sơn trang hai ngày, thời gian nghỉ của y cũng đã hết, không thể không về trường. Cung Lang đưa y trở lại ký túc xá, nhưng Cung Lang vừa đến ký túc xá liền nói với Cửu Vấn Phỉ đang ngồi ở trước bàn học: "Họ Cừu kia, ra ngoài nói chuyện."

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy không ổn, không khỏi gọi Cung Lang một tiếng.

Cung Lang cười với Hoắc Hữu Thanh: "Tớ không làm gì cả, tớ chỉ muốn tâm sự với cậu ta thôi."

Cừu Vấn Phỉ trầm mặc đứng dậy khỏi bàn học, đi ra khỏi ký túc xá trước, đi được nửa đường thì quay lại nhìn Cung Lang: "Không phải muốn nói chuyện sao? Ra ngoài nói."

Hoắc Hữu Thanh cảm thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường, y muốn nói gì đó, nhưng cả hai đều nói không có việc gì, y đành phải ngồi lại ghế của mình.

Mấy ngày nay Cung Lang đều canh giữ ở bên cạnh y, y gần như không có không gian cá nhân, hiện tại y có chuyện muốn làm.

Theo như lời của các đồng nghiệp ở thời không 27 tuổi, Đới Nguyên từng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, lúc đó y không hỏi nhiều nhưng bây giờ lại tò mò.

Hoắc Hữu Thanh mở máy tính xách tay, nhập "Đới Nguyên" vào trang web, bấm tìm kiếm, một loạt thông tin hiện lên. Y xem sơ qua, xem được nửa chừng thì khuôn mặt của Cung Lang dí sát lại: "Hữu Hữu, cậu đang xem cái gì vậy?"

Hoắc Hữu Thanh luống cuống muốn đóng máy tính lại, nhưng đã quá muộn. Cung Lang đã thấy rõ thông tin trên đó, dựa theo nội dung bên trên cậu đọc được hai chữ "Đới Nguyên", sắc mặt lại khó coi: "Lại là Đới Nguyên, Hữu Hữu, tại sao cậu lại muốn tìm kiếm thông tin của người này?"

"Tớ bí mật nói với cậu."

Cuối hướng đó là Cừu Vấn Phỉ, cậu ta đang ngồi quay lưng về phía này, hai tay đè lên bụng, cơn đau làm cho sắc mặt cậu ta có chút vặn vẹo, cậu biết nơi đó đã bị thương.

Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của Hoắc Hữu Thanh trôi qua bình yên. Y nói với Cung Lang rằng cái tên "Đới Nguyên" đã xuất hiện trong giấc mơ của y, Cung Lang tin, nhưng cậu cũng nói với Hoắc Hữu Thanh, hy vọng y không nên quá để ý đến cái tên này.

"Giấc mơ thì chỉ là giấc mơ thôi." Cung Lang nói với giọng điệu chắc nịch.

Hoắc Hữu Thanh ừ ừ hai tiếng, lại đẩy Cung Lang không biết đã nằm trên giường mình bao giờ ra: "Nóng quá, cậu nên về ký túc xá của mình đi."

Cung Lang tham lam nhìn lướt qua làn da lộ ra của Hoắc Hữu Thanh, trường học mất điện, điều hòa và quạt điện đều không xài được. Hoắc Hữu Thanh xưa nay sợ nóng, do thời tiết nóng bức mà ra một lớp mồ hôi mỏng, dính vào bắp chân trắng như tuyết của y.

Y quá trắng, trong căn phòng thiếu ánh sáng làm cho người ta có ảo giác hình như y đang phát sáng, trắng đến chói mắt, mê hoặc lòng người.

"Đêm nay ra ngoài ngủ đi." Cung Lang đề nghị.

Hoắc Hữu Thanh bị nóng đến mức mơ hồ, nói: "Ngày mai tám giờ sáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!