Chương 295: Ánh Bình Minh

Ánh bình minh mờ ảo phủ khắp nhân gian, tuy trời còn chưa sáng hẳn, nhưng quanh điện Tử Thần đã rộn ràng bóng dáng của những thái giám bận rộn quét tước, lau chùi trong ngoài.

Hôm nay dường như công việc nhẹ nhàng hơn đôi chút, bởi vừa có tin truyền đến, bệ hạ đã hủy buổi chầu sáng.

"Hoàng đế mới đăng cơ mà đã không lên triều rồi sao?

"Một thái giám tay ôm chổi, tựa lưng vào góc điện thì thầm bàn tán. Thái giám bên cạnh ngáp dài một cái:"Thái thượng hoàng khi xưa còn cần mẫn đấy."

"Nhưng chẳng để lại được công tích gì, làm hoàng đế năm, sáu năm rồi tự xưng là thái thượng hoàng."

Lão thái giám đang ngồi xổm nhặt nhạnh đồ vặt liền nặng nề ho khan một tiếng:

"Trong cung quả thật không còn ai dùng được nữa, để các ngươi ra đây làm càn, bàn luận cả về bệ hạ sao?"

Nói rồi, lão đưa tay chỉ về phía một tòa cung điện.

"Hay các ngươi muốn bị đưa sang bên đó?"

Án Bạch Phi mưu hại thái thượng hoàng còn chưa tra xong, hơn phân nửa người trong cung đều bị giam lại.

Tân hoàng vừa đăng cơ, không dùng đến Giám Sự Viện để tra án, lại còn tra xét rất nhiều người trong Giám Sự Viện, vì vậy lần biến động trong hoàng cung này không khiến máu chảy thành sông như lần trước.

Tuy vậy, những thái giám, cung nữ bị bắt đi thẩm vấn đến giờ sống chết không rõ, cũng không có khả năng được tân đế trọng dụng trở lại.

Bị tân đế vứt bỏ, họ cũng thành phường vô dụng, khắp thiên hạ không nơi dung thân.

Hai thái giám lập tức cúi đầu, cặm cụi quét dọn, không dám hé lời thêm.

Lão thái giám bỗng kêu lên một tiếng:

"Cái chuông này…"

Hai người kia vội ngẩng đầu, thấy lão thái giám từ dưới đất nhặt lên một chiếc chuông, hoen gỉ loang lổ, dường như đã bị phong sương bào mòn qua năm tháng.

"Chắc từ mái hiên rơi xuống."

Một thái giám ngước lên nhìn mái ngói bên trên.

"Ở đây vốn đâu có treo chuông gì? Cái này phải chăng là…"

Lão thái giám lẩm bẩm, thần sắc kinh hoàng, không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày.

"Là cái gì chứ? Đồ vật để lâu chẳng phải đều hỏng hóc cả sao? Có gì đáng kinh ngạc?"

Hai thái giám nói, rồi đề nghị:

"Báo với Nội Tạo Phủ một tiếng, bảo họ thay—"

Chưa kịp dứt lời, đã thấy lão thái giám ôm chiếc chuông gỉ sét lao đi, vừa chạy vừa hô lớn:

"Chuyện lớn rồi, rơi xuống rồi—"

Hai thái giám nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác.

"Cung quả thực không còn người nữa."

Một người lầm bầm, nhếch môi nói.

"Ngay cả kẻ già điên cũng cho ra làm việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!