Dân chúng thành Yên Châu hễ nhắc đến núi Hoắc Linh là ai nấy đều sợ đến kinh hồn bạt vía. Vào thời Kiến Hòa, núi Hoắc Linh vẫn là một ngọn núi kỳ vĩ: cây cổ thụ cao vút trời, đỉnh núi hiểm trở, chim muông làm vua. Giữa núi Hoắc Linh có một ngôi chùa cổ ngàn năm, tương truyền cầu công danh, cầu duyên đều linh nghiệm lạ thường. Vì thú dữ hoành hành trong núi, những người có thể giữ được mạng sống mà đến được chùa quỳ lạy, thắp một nén hương đều là người phi thường.
Đến năm Kiến Hòa thứ hai mươi ba, sau một trận tuyết lớn giữa mùa đông, có người lên núi cầu hương bị chặt đầu ném ra ngoài cổng thành, từ đó núi Hoắc Linh trở thành hang ổ của bọn sơn tặc. Triều đình đã dẹp loạn không dưới hai mươi lần, nhưng đều không thành công.
Sơn tặc núi Hoắc Linh ít khi xuống núi, từ năm Kiến Hòa thứ hai mươi đến năm Nguyên Hòa thứ sáu, chúng xuống núi chưa đến mười lần, nhưng mỗi lần đều là một trận gió tanh mưa máu.
Lúc này, tiếng hô hoán bên ngoài đã làm mọi người kinh sợ. Ông chủ Tống khóc lóc cầu xin Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, số tiền này ngài nói bao nhiêu là bấy nhiêu, ta xin nhận. Chúng ta mau chạy đi!"
"Sơn tặc ở ngoài thành, ngươi vội cái gì? Dù có vào thành thì làm sao ngươi biết chúng sẽ thẳng tiến đến quán trà này?" Bạch Tê Lĩnh cau mày giận dữ: "Chính ngươi gọi sơn tặc đến đây."
Ông chủ Tống "phịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, ngài đừng ép ta nữa, ta không biết gì cả. Ta quả thật không biết gì cả."
Bạch Tê Lĩnh ra hiệu cho trướng phòng tiên sinh, người đó lấy ra một tờ giấy đưa cho ông chủ Tống. Bạch Tê Lĩnh hỏi ông ta: "Số tiền này có nhận không?"
Ông ta không thèm nhìn, chỉ muốn mau mau chạy trốn nên dập đầu như gà mổ thóc: "Nhận, nhận."
"Điểm chỉ!"
"Điểm, điểm, điểm."
Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Bạch Tê Lĩnh lại ra lệnh cho Tạ Anh trói ông chủ Tống vào cột hiên bên ngoài quán trà. Ông ta lúc thì van xin, lúc thì mắng chửi, nhưng Bạch Tê Lĩnh vẫn không hề lay chuyển.
Trước khi đi, hắn ghé sát vào ông ta thì thầm: "Ba năm trước ta rời nhà, đi ngang qua núi Hoắc Linh, bị sơn tặc bắt đi. Bảy bảy bốn mươi chín ngày trên núi chịu đủ mọi tra tấn, chuyện này lũ chó tạp chủng các ngươi hãy nhớ kỹ cho ta." Nói xong, hắn vỗ vào mặt ông chủ Tống "bốp bốp" vang dội: "Ông đây đến đòi nợ đấy."
Bạch Tê Lĩnh nói xong, lật mình lên ngựa, phóng đi như bay. Gió lạnh thổi tung tuyết vụn, giống như phong thái của một đại hiệp giang hồ. Những người xem náo nhiệt bên cạnh trốn sau cột hiên, dưới gầm bàn. Tay bọn họ nắm chặt con dao giữ mạng, run rẩy, lo sợ mình sẽ bị sơn tặc chặt đầu.
Ngõ Liễu cách cổng thành khá xa, lúc này vừa nhận được tin tức đầu tiên.
Thịt vừa lấy ra khỏi nồi, thì bọn Hoa Nhi nghe thấy bên ngoài có người hô to: "Náo loạn rồi, náo loạn rồi."
"Náo loạn ở đâu?"
"Chợ phía tây náo loạn rồi. Bạch nhị gia đập phá tiền trang (*) nhà họ Tống. Cướp bạc, bây giờ đang đối chiếu sổ sách ở quán trà."
(*) Tiền trang: là nơi chuyên giữ tiền, dịch vụ trao đổi tiền tệ và các giao dịch liên quan đến tiền bạc, đóng vai trò như một trung gian tài chính thời cổ đại.
"Bạch nhị gia này mới về được mấy ngày mà đã làm thành Yên Châu náo loạn long trời lở đất. Quan tài của Bạch đại gia vẫn còn nằm trong sân Bạch phủ, sống chết vẫn không chịu chôn cất, rốt cuộc hắn muốn làm gì?" Phi Nô hỏi Triệu Diệp: "Theo lý mà nói, Bạch nhị gia này được coi là người mới ở thành Yên Châu. Người mới đến không chịu cúi đầu làm người, cả ngày làm ầm ĩ như vậy, không giống tác phong của người làm ăn chút nào."
"Theo ta thấy, chuyện này không đơn giản." Triệu Diệp kể lại những lời đồn đại nghe được cho mọi người nghe: "Nghe nói Bạch đại gia lúc còn sống dường như có linh cảm, đã giao hết tài sản của Bạch gia cho người ngoài quản lý, thà chết cũng không để lại cho Bạch nhị gia. Quán trà này chỉ là việc kinh doanh nhỏ nhất, phía sau còn nhiều thứ đáng sợ hơn."
"Trước đây không phải nói Bạch đại gia đột ngột qua đời sao? Bây giờ lại nói có linh cảm sao?" Hoa Nhi liếc mắt: "Tin đồn mỗi ngày một khác, theo ta thấy, Bạch nhị gia lòng dạ đen tối đó muốn người ta nghe gì thì nghe thôi."
Hoa Nhi chỉ gặp Bạch Tê Lĩnh vài lần, nàng mơ hồ cảm thấy người này không đơn giản, cũng sẽ không chỉ vì những cửa hàng đó mà bỏ ra nhiều công sức như vậy. Nhưng điều này không liên quan đến nàng, nàng hiện tại chỉ lo lắng cho bệnh tình của bà Tôn.
Mấy người bọn họ đều không nỡ ăn thịt, mỗi người ăn hai ba miếng rồi để ra ngoài đông lạnh cẩn thận, nghĩ bụng khi nào thèm thì lại ăn.
Lúc này, tin tức thứ hai đến: "Sơn tặc núi Hoắc Linh đến! Sơn tặc núi Hoắc Linh đến! Bạch nhị gia đã trói ông chủ Tống lên cột hiên để tế trời rồi."
Tiên Thiền nghe thấy ba chữ "núi Hoắc Linh" liền kéo tay áo Triệu Diệp: "Triệu Diệp ca ca, chúng ta có chạy không? Sơn tặc có đến tàn sát thành không? Giống như năm Kiến Hòa thứ hai mươi bảy..."
"Đừng sợ." Triệu Diệp nhẹ nhàng an ủi cô, Phi Nô ho một tiếng bên cạnh, Tiên Thiền vội vàng buông tay.
"Ta có việc phải đi trước, lát nữa sẽ trực tiếp tìm các ngươi." Phi Nô cả ngày không biết đang làm gì, sơn tặc ở ngoài thành mà hắn cũng phải đi. Hoa Nhi nhanh chóng bước tới chặn đường hắn, nhỏ giọng hỏi: "Huynh đi đâu vậy?"
"Đi tìm việc làm."
"Sơn tặc sắp đến rồi, huynh đi đâu tìm việc làm?"
"Tôn gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!