Sau khi thành Yên Châu bị tàn sát, Hoa Nhi ngồi giữa đống đổ nát, ôm Tiểu Song đang đau đớn tột cùng, từng có những khoảnh khắc không biết là mơ hay tỉnh. Thầy tướng số kia đã bói cho nàng một quẻ, bảo nàng bảy năm sau hãy hỏi lại một đáp án.
Ngày thường, thầy tướng số kia ngồi ở một góc thành Yên Châu trợn mắt lên trời. Rất ít người tìm ông ta bói toán, cũng không biết ông ta sống qua ngày thế nào. Trong chiếc túi vải bố ông ta đeo, đựng đủ thứ đồ nghề. Nếu người đến muốn xin xăm, ông ta sẽ mang ra một ống xăm; nếu người đến muốn bói quẻ, ông ta sẽ cầm bút tính ngày sinh. Không ai biết ông ta tên gì, nhắc đến ông ta chỉ có câu: ông thầy tướng số mù đó.
Thầy tướng số luôn muốn bói quẻ cho Hoa Nhi, hồi nhỏ nàng vàng vọt ốm yếu, đi ngang qua quầy bói của ông ta, ông ta gọi nàng: "Tiểu nha đầu, để ta bói cho ngươi một quẻ?"
Lúc đó Phi Nô kéo tay Hoa Nhi chạy đi, vừa chạy vừa hét: Thầy tướng số lừa tiền lại dám lừa đến Hoa Nhi muội muội của ta rồi.
Ông ta cũng không giận, phe phẩy chiếc quạt rách, lắc đầu nguầy nguậy: "Thiên cơ bất khả lộ."
Mấy ngày trước khi thành Yên Châu bị phá, ông ta nói với Hoa Nhi: "Thế đạo loạn rồi, nên chạy đi!" Sau đó ông ta mang theo đồ đạc của mình, biến mất khỏi thành Yên Châu.
Con người rốt cuộc có bao nhiêu lớp da, Hoa Nhi không nói rõ được. Nàng thường cảm thấy mỗi lớp da dán trên mặt lâu rồi, khi lột ra đều sẽ kéo theo da thịt, cả khuôn mặt máu thịt lẫn lộn. Người trước mắt này rốt cuộc có bao nhiêu lớp da đây?
Lúc này, người trước mắt Hoa Nhi không còn trợn mắt nữa. Ông ta mặc một bộ y phục xanh, không giống sơn tặc, lại giống tiên sinh dạy chữ. Bộ râu của được cắt tỉa gọn gàng, trong tay mân mê một cây bút đã tháo ngòi. Hoa Nhi biết khuôn mặt này cũng không phải thật, nếu không những tên sơn tặc bên ngoài chắc chắn sẽ không dã man như bây giờ.
Nàng im lặng nhìn Hoắc Ngôn Sơn và thầy tướng số vô danh kia.
Hoắc Ngôn Sơn cũng nhìn nàng. Hắn suýt nữa không nhận ra nàng.
Trước đây nhìn nàng quá yếu ớt, hắn cũng có đôi lúc nghĩ đến dáng vẻ nàng sau này. Nhưng cô nương trước mặt hắn lúc này, dù chỉ cách có mấy tháng, đã lột xác hoàn toàn.
Ba người im lặng đối mặt, Hoa Nhi ở thế yếu có thể chết bất cứ lúc nào. Hoắc Ngôn Sơn ra ngoài trước, khi đi ngang qua Hoa Nhi, hắn nói với nàng: "Ngươi không phải muốn tìm ta sao? Lát nữa ở trước giá treo cổ, những lời cần nói ngươi cứ nói với ta."
Hắn đi rồi, chỉ còn lại Hoa Nhi và thầy tướng số trong phòng.
Ông ta đi đến trước mặt Hoa Nhi, cúi người nhìn nàng. Nàng lùi lại một bước, ông ta đi theo.
"Lão bói toán già! Ông đừng có giả thần giả quỷ với ta!" Hoa Nhi đẩy ông ta ra: "Ông lừa ta thảm quá. Uổng công ta coi ông như bằng hữu, thành Yên Châu bị tàn sát ta còn mừng vì ông chạy trước. Ai ngờ ông lại giúp kẻ ác."
"Ta bảo ngươi chạy, ngươi không chạy, ngươi ngược lại trách ta? Tiểu cô nương, vô lương tâm." Thầy tướng số nhìn Hoa Nhi. Ông ta lăn lộn giang hồ mấy chục năm, luôn là 'hoa thơm chạm nhẹ không dính lá', nhưng cũng có lần sơ suất, để lại một đứa con gái. Nghe nói cô bé đó bằng tuổi Hoa Nhi, trong bụng mẹ không được ăn no, khi sinh ra chỉ bằng bàn tay. Đến khi ông ta biết chuyện đi tìm thì cả hai mẫu tử bọn họ đều biến mất.
Lúc đó ông ta nghe nói ngõ Liễu có một bé gái sơ sinh, bèn đi xem qua một lần, lại thấy lông mày có vài phần giống mình. Hỏi thăm thêm, nghe nói bé gái sơ sinh được bà Tôn nhận nuôi có phụ mẫu đều rõ ràng. Sau đó ông ta hỏi thăm nhiều nơi, nhưng thế đạo dần loạn, một đứa trẻ vô danh vô tính cuối cùng cũng không xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp, ông ta liền bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau đó, nếu ông ta gặp Hoa Nhi, thỉnh thoảng cũng trêu chọc nàng một chút. Ông ta đại khái nghĩ nếu con gái ruột duy nhất của mình còn sống, cũng sẽ mang cái dáng vẻ vàng vọt ốm yếu đó. Kẻ cầm thú giết người không chớp mắt như ông ta lại hiếm khi có chút lòng từ bi.
Cũng như lúc này, ý định ban đầu của ông ta là l*t s*ch nàng rồi ném đến trước giá treo cổ, trước mặt Bạch Tê Lĩnh. Để người ta công khai sỉ nhục 'tên tay sai' của hắn, bắt hắn giao ra nơi chế tạo binh khí, và người kỳ tài chế tạo binh khí đó. Nhưng nha đầu đó gọi ông ta "lão bói toán già", khá giống nữ nhi làm nũng với phụ thân.
Nghĩ lại, Bạch Tê Lĩnh chỉ ác hơn ông ta chứ không tốt hơn ông ta. Hắn không thể vì một 'tên tay sai' mà giao ra mạng sống của mình.
Mắt ông ta đảo một vòng, cuối cùng cũng mở miệng: "Ngày mai sẽ hành hình chủ tử của ngươi bằng cách 'lăng trì'. Ta biết ngươi và hắn chủ tớ tình sâu, tối nay đặc biệt cho phép ngươi mang một bát cơm đoạn đầu cho hắn, tiễn hắn lên đường."
"Lăng trì là gì?"
"Lăng trì..." Ông ta lấy ra một con dao nhỏ dài bằng ngón tay từ trong tay áo: "Cái này, trên núi mỗi người một cái, dùng để lóc thịt gia súc. Ngày mai, dùng nó để lóc Bạch Tê Lĩnh, mỗi người một nhát dao, cho đến khi hắn tắt thở. Trên núi Hoắc Linh của ta, không phải ai cũng có được vinh dự này."
Da gà trên người Hoa Nhi nổi lên đến tận mặt, nghĩ đến cái chết của Bạch Tê Lĩnh, nàng đau khổ tột cùng. Hơi thở trong ngực mất một lúc lâu mới trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nàng hỏi ông ta: "Chắc ông sẽ không chỉ để ta mang cơm đoạn đầu cho hắn. Ông phải có mục đích gì khác, nếu không sẽ không phát lòng tốt này."
"Đương nhiên." Thầy tướng số cười lạnh một tiếng: "Bạch Tê Lĩnh có một bảo vật địch quốc *. Hắn chỉ cần nói ra ở đâu, và giao một người cho ta, ta sẽ tha chết cho hắn."
* ''
- bảo vật địch quốc: một báu vật có giá trị lớn đến mức có thể khiến cho một cá nhân hoặc tổ chức trở nên giàu có và có thể sánh ngang với một quốc gia về mặt tài chính.
"Ta là ai chứ? Ta chẳng qua là một tên tay sai của hắn."
"Ngươi khá mưu mẹo, lại muốn cứu hắn, đương nhiên sẽ tìm cách bắt hắn nói ra."
"Sao ông biết ta muốn cứu hắn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!