Chương 47: Khói lửa trên sông Ngạch Viễn (7)

Trong khoảnh khắc, cơn lạnh từ đầu ngón chân, ngón tay dâng lên tận tim Hoa Nhi. Nàng nhìn Phi Nô rất lâu, đến giờ vẫn không tin người từng đặt họ trong lòng, người sẵn sàng xông pha vì sinh kế kẻ khác, cuối cùng lại đẩy họ vào hố lửa.

Nhưng rồi ngay lập tức nàng hiểu ra, mình không nên trách Phi Nô. Hắn chỉ là một tên lâu la nhỏ trên núi Hoắc Linh, làm sao có quyền làm chủ hành động của đám sơn tặc kia?

"Phi Nô ca ca, huynh không cần phải làm ra vẻ." Hoa Nhi khẽ nói: "Huynh chỉ đang dọa ta, muốn tranh giành vị trí trước Bạch Nhị gia. Dù cho Bạch nhị gia thật sự bị bắt đến, người cũng không phải huynh bắt. Chúng ta đều là cỏ rác, bèo bọt, ai mà chẳng có thể làm chủ được cái loạn thế này?" Nói xong, nàng kéo tay áo hắn, lay lay như trước kia: "Huynh nhất định phải khiến ta sợ huynh sao?

Huynh nhất định phải đóng vai kẻ ác sao?"

Xa xa dưới ánh lửa trại, đàn ông ôm đàn bà cắn xé, kẻ say rượu lớn tiếng nói lời tục tĩu, bàn tay đầy bùn đất vo viên đất ném vào đống lửa, mỗi người đều đặt một thanh đao lớn bên cạnh. Bọn chúng như đang tham gia vào một bữa tiệc cực lạc cuối cùng trên đời, có người vung đao chém ai đó, người bị chém giơ tay lên miệng uống máu.

Hoa Nhi nhìn chúng, rồi nhìn Phi Nô trước mặt, khẽ nói: "Huynh từng khinh bỉ những thứ này, Phi Nô ca ca. Huynh khinh bỉ cái thế đạo này, khinh bỉ những kẻ ăn thịt người này." Hoa Nhi hạ giọng: "Trừ khi huynh có chuyện giấu ta, nếu không ta chết cũng không tin huynh tự nguyện sa đọa thế này."

Một chiếc đũa từ xa bay tới suýt trúng mặt Hoa Nhi, Phi Nô vung tay đánh rơi, trừng mắt nhìn lũ người đang say xỉn phía trước, quát: "Muốn tìm chết sao?"

Kẻ kia lại nói với Hoa Nhi: "Tối nay ông đây sẽ cho ngươi sướng! Có gì hay ho với cái thằng ẻo lả đó, đồ của ông đây mới là nhất." Nói xong, hắn đứng dậy cởi dây lưng, những người khác như đã quen với cảnh này, reo hò ầm ĩ.

Phi Nô im lặng, gân xanh trên mặt hắn nổi lên. Khi kẻ kia lộ h* th*n, hắn liền xông tới đè lên người tên đó. Tên say mèm đó đương nhiên không phải đối thủ của Phi Nô, nhưng hắn ta vẫn gào: "Cả ngươi nữa, ông đây cũng cho ngươi sướng!" Nói xong, tên đó cười lớn.

Đám người xung quanh hò reo: "Giết hắn! Giết hắn!"

Phi Nô bị tên đó chọc giận, nhặt mảnh vỡ vò rượu dưới đất, thẳng tay cứa ngang cổ hắn, máu phun xối xả. Tên đó ôm cổ giãy giụa, Phi Nô ghì chặt hắn không cho hắn chạy, cho đến khi hắn dần dần tắt thở.

Thấy người chết, đám đông càng phấn khích, thậm chí còn bước tới nâng Phi Nô lên ăn mừng. Đây là địa ngục, đúng, là địa ngục. Ở đây, mạng người rẻ rúm, ai có đao thì sống. Muốn sống, phải giết người.

Hoa Nhi đứng im. Trong lúc bọn chúng đang cuồng hoan, nàng liếc nhìn Triệu Diệp và Cốc Vi Tiên, nhớ lại đại doanh Cốc gia quân hòa thuận vui vẻ. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thiện và ác.

Trên khuôn mặt nát bươm của Cốc Vi Tiên và Triệu Diệp không nhìn ra được biểu cảm gì. Nhưng mắt Cốc Vi Tiên chợt sáng lên, tay ông ấy khẽ ra hiệu. Hoa Nhi hiểu ý, ông ấy muốn nàng giả vờ không quen biết họ.

Còn Triệu Diệp, như thể đã chết tâm.

Khi hắn bị áp giải vào sơn trại, tên đầu mục bắt Phi Nô trói hắn, lòng Triệu Diệp trào lên sự uất ức. Phi Nô vừa ra sức trói, vừa nói với hắn: "Đường lớn thông thiên nhiều như vậy, ngươi cứ nhất định phải vào Cốc gia quân. Đáng đời ngươi hôm nay phải chết!"

Triệu Diệp nghẹn ngào gọi: "Phi Nô, Phi Nô." Phi Nô trở tay tát hắn một cái. Cái tát mạnh đến nỗi dường như cắt đứt hết tình nghĩa trước đây của bọn họ.

Phi Nô bóp mặt Triệu Diệp, hung hăn nói: "Đừng gọi tên ta! Ngươi suy nghĩ kỹ đi!" Rồi hắn nhổ nước bọt vào Triệu Diệp.

Cái tát này hoàn toàn bóp nát trái tim Triệu Diệp. Những trận đòn roi của sơn tặc núi Hoắc Linh không làm tim hắn tan nát, nhưng những lời phỉ nhổ của Phi Nô mới khiến tim hắn tan nát. Họ từng xem nhau như huynh đệ ruột thịt, nhường nhau từng miếng ăn, cùng chịu đói rét, tìm niềm vui trong gian khổ. Hắn những tưởng tình nghĩa ấy cảm động trời đất, suốt đời không thay đổi, nào ngờ huynh đệ của hắn lại nhổ vào hắn một bãi nước bọt.

Tim Triệu Diệp đau như thể bị ngàn mũi tên xuyên qua, cúi đầu im lặng rất lâu. Ngay cả khi trước mặt có người chết, hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Cốc Vi Tiên thấy Hoa Nhi bị Phi Nô kéo vào bữa rượu hỗn loạn, ông ấy liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi nói với Triệu Diệp: "Hắn bảo ngươi suy nghĩ kỹ, là nghĩ gì? Nghĩ vì sao hai người lại đi trên hai con đường khác nhau sao? Ngươi hãy suy nghĩ đi!"

"Còn nữa..." Cốc Vi Tiên vì nói chuyện mà đau nhức gân cốt, rít lên một tiếng: "Trước đây ngươi nói hắn quan tâm Hoa Nhi nhất, nhưng hắn lại đưa Hoa Nhi về đây."

Cốc Vi Tiên đã kiệt sức, nhưng ý chí vẫn tỉnh táo.

Đêm xuống gió lớn nổi lên, gió cuốn đá sỏi, lá cỏ, đống lửa trại lại được thêm một vòng củi. Có kẻ đổ rượu vào lửa, nhìn ngọn lửa bốc cao rồi cười lớn. Lũ sơn tặc đó vẫn uống rượu, một vài tên ôm một nữ nhân, hôn cắn, cô ta e thẹn né tránh, đại khái nói một câu: "Đồ quỷ sứ."

Triệu Diệp cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía đó, yêu ma quỷ quái hiện nguyên hình giữa đêm khuya. Chúng nói lời tục tĩu, tùy tiện đáp lại người trước mặt, không một lời thật lòng, không một nơi nào sạch sẽ. Hoa Nhi ngồi đó bất động, còn Phi Nô vì rượu nóng, cởi bỏ áo. Qua ánh lửa và màn đêm, hắn liếc nhìn giá treo, cũng không rõ ánh mắt đó có dừng trên người Triệu Diệp hay không. Thỉnh thoảng có một mũi tên bắn về phía giá treo, tim Hoa Nhi thắt lại.

Ánh mắt nàng xuyên qua màn đêm, sợ hai người kia lại bị thương.

Đêm nay sào huyệt sơn tặc đặc biệt náo nhiệt, may mắn là không ai biết một trong những người họ bắt là thiếu tướng quân của Cốc gia quân.

Bữa tiệc rượu kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, nhiều người nằm la liệt bên đống lửa, tiếng ngáy vang lên khắp nơi. Phi Nô nắm chặt cổ tay Hoa Nhi, kéo nàng vào một góc riêng. Căn phòng nhỏ hẹp đó là do hắn cướp được, nếu không hắn cũng phải ngủ dưới đất.

Hắn say mèm, siết chặt cổ tay Hoa Nhi, đe dọa nàng: "Muội không chạy thoát đâu."

"Ta không định chạy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!