Hoa Nhi lần mò về phía góc tường, chẳng may giẫm phải thứ gì đó, nàng loạng choạng nép vào tường. Bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước, kèm theo sấm chớp, căn phòng chợt sáng lên trong khoảnh khắc. Nàng nhìn thấy căn phòng, trong góc chất đống mấy thi thể, cùng với người đang ngồi đó.
Hoa Nhi bịt miệng, tưởng mình gặp ma.
Nàng nhớ ngày hôm đó, Bạch Tê Lĩnh đẩy cánh cửa chính khép hờ của Tôn phủ, những thi thể nằm la liệt trên đất. Tôn phủ bị diệt môn, nhưng Tôn lão gia bị cắt mất "của quý" lại ngồi ở đây. Toàn thân hắn đầy máu, nhe răng cười trong bóng tối. Trong ánh chớp, Hoa Nhi nhìn thấy cái miệng không răng của hắn và thanh đao cong trong tay hắn.
Nàng gần như không thở nổi.
Hoa Nhi đưa tay sờ vũ khí phòng thân, trống rỗng, không biết là đánh rơi trên đường hay vừa bị ai đó lấy mất.
Phía lão Tôn chợt có tiếng động, Hoa Nhi co rúm vào góc tường, nghe thấy giọng nói khô khốc của hắn: "Giết thêm một mạng nữa, ta sẽ được lên núi."
Hoa Nhi nín thở.
Nàng nhớ Phi Nô từng kể: Nếu muốn lên núi Hoắc Linh làm sơn tặc, trước hết phải trải qua một trận giết chóc, người sống sót mới được ở lại. Hoa Nhi từng nói đó là hành vi súc sinh, coi rẻ mạng người.
"Vì sao?" Nàng đè giọng hỏi, sợ bị lão Tôn nhận ra, dù hắn giờ đã điên loạn, khó lòng nhận ra nàng.
"Giết ngươi, lên núi."
"Nhưng ta không muốn lên núi, ta đến cầu bình an, cầu bình an cho người thân của ta."
"Đây là cửa tử, vào đây là phải chết, ngươi vô tình xông vào, vậy thì chịu chết đi!"
Hoa Nhi bị lời nói của hắn dọa sợ, tay s* s**ng tìm vũ khí, nhưng căn phòng trống trơn. Dường như chỉ có thanh đao cong trong tay lão Tôn. Hoa Nhi không biết hắn làm sao thoát chết, vì sao lại ở đây, vì sao muốn lên núi. Nàng chỉ muốn cười nhạo số phận mình quá hiểm ác.
Hoa Nhi thắc mắc vì sao lão Tôn chưa ra tay. Đợi đến khi cửa mở, người bên ngoài ném một thứ giống như tấm khiên vào, Hoa Nhi mới mơ hồ nhìn thấy lão Tôn chậm rãi đứng dậy. Hoa Nhi nhớ đến Phi Nô, lúc hắn kể chuyện này, có lẽ thực sự biết một hai điều, mà hắn lên núi, e rằng cũng đã trải qua một trận giết chóc như vậy.
Muốn làm sơn tặc, trước tiên phải nhập ma đạo.
Lúc này, lão Tôn muốn giết Hoa Nhi. Nàng nhìn thấy hắn từ từ đi về phía mình. Trong đêm tối đen như mực, thanh đao cong trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh chớp. Hắn từ từ giơ đao lên, rồi hung hãn chém xuống. Hoa Nhi thở gấp né sang một bên, nhìn hắn chém đao vào bức tường đất. Hắn khó nhọc rút ra, rồi quay người lại. Hoa Nhi lúc này mới nhìn rõ, quần của hắn gần như rách, phần th*n d*** tr*n tr** xấu xí hiện ra trước mắt nàng. Hoa Nhi bị một trận buồn nôn, vịn tường nôn thốc.
Tiếng nôn của nàng đã chọc giận hắn. Hắn đột ngột xông tới hai bước, một lần nữa vung đao. Ba nhát đao liên tiếp, nhát nào cũng muốn lấy mạng Hoa Nhi. Hoa Nhi không thể làm thánh nhân mặc người chém giết mà không oán trách. Nếu nàng muốn sống, nàng phải chiến đấu. May thay người trước mặt là lão Tôn tàn ác, nàng không hề hối hận khi nảy sinh ý nghĩ giết người.
Hoa Nhi vùng dậy trong chớp mắt. Khi hắn tiếp tục chém tới, nàng đột ngột lao tới húc ngã hắn. Trong lúc hắn choáng váng, nàng vớ lấy chiếc ghế duy nhất đập vào hắn. Nàng không biết cú đó đập vào đâu, chỉ nghe thấy hắn rên lên một tiếng, rồi vùng vẫy đứng dậy. Hoa Nhi lại đập xuống, hết lần này đến lần khác, lão Tôn không còn động tĩnh nữa.
Hắn chết rồi.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoa Nhi giết người, giết kẻ từng hoành hành ở thành Yên Châu. Nàng dựa vào góc tường, như thể đã trải qua cả ngàn năm.
Giết người dễ dàng như vậy, Hoa Nhi nghĩ, giết người quả nhiên dễ dàng. Nàng thắc mắc vì sao mình không run rẩy, không sợ hãi, cũng không có lòng thương xót đối với mạng người. Mình cũng thành ma rồi sao? Nàng bò tới, lấy thanh đao cong, ngồi trong bóng tối lặng lẽ chờ đợi.
Nàng không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết liệu có còn ai vào không. Bên ngoài mưa như trút nước, như trời long đất lở, trong phòng mùi máu tanh nồng. Hoa Nhi ban đầu còn nôn, về sau, nàng tê liệt, không ngửi thấy nữa.
Mưa rơi cho đến gần sáng, đột nhiên tạnh. Ngoài hiên nước mưa nhỏ giọt tí tách, trong phòng dần có ánh sáng. Ánh sáng đầu tiên chiếu vào bức tường, ban đầu Hoa Nhi còn ngạc nhiên, sao lại có bức tường như hoa sen đọng sương sớm như vậy. Nhìn kỹ lại nàng mới thấy, đó là những vết máu đậm nhạt dính lên tường, như nét vẩy mực. Sau đó là đồ đạc trong phòng, Hoa Nhi lúc này mới nhìn thấy, giữa bức tường bên kia có một khoảng trống, thờ một pho tượng Phật.
Pho tượng đó đó mỉm cười nhìn cảnh tàn sát trước mặt, trên gương mặt sứ trắng, còn một giọt máu cũ chưa lau sạch. Lão Tôn nằm ngửa, phần th*n d*** tr*n tr** vô cùng đáng sợ, Hoa Nhi vội quay mặt đi. Trong lúc quay mặt đi, nàng nhìn thấy trong đống thi thể chất chồng, mơ hồ có một đứa trẻ không đủ sức trói gà bị đè bên dưới.
Điều này khiến nàng đau lòng.
Mãi lâu sau, Hoa Nhi mới đi đến trước thi thể lão Tôn, cố nén cảm giác khó chịu, lục soát người hắn. Bên trong chiếc áo dính đầy máu của hắn, có một cái túi nhỏ được khâu vào, trong túi có một tấm thẻ gỗ. Những thứ khắc trên đó Hoa Nhi không nhận ra, nhưng nàng cảm giác đây không phải thứ tầm thường. Vì vậy nàng nhét vào lớp áo trong cùng của mình.
Rồi nàng rụt vào góc tường.
Khi cửa bị đẩy ra, người bước vào nhìn thấy một Hoa Nhi đang run rẩy. Người đó trầm giọng gọi: "Hoa Nhi muội muội."
Là Phi Nô.
Hoa Nhi không đáp, nàng trong chốc lát đã hiểu ra. Đêm qua, có lẽ Phi Nô đã đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ dõi theo cuộc tàn sát trong phòng. Có lẽ hắn muốn nàng giống như hắn, tay dính máu, rồi khoe khoang với thế gian rằng nàng đã thắng một trận giết chóc, cuối cùng mới có thể trở thành tên sơn tặc tàn ác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!