Chương 41: Khói lửa trên sông Ngạch Viễn (1)

Tiểu Song không chịu đi đâu cả, cô bé mất mẹ và ca ca, khi ngủ cứ ôm chặt cánh tay Hoa Nhi. Cô bé liên tục gặp ác mộng, thường xuyên giật mình tỉnh giấc, hét lớn: "Ca ca ơi! Ca ca ơi! Nương ơi! Nương ơi!" Mỗi lần như vậy, Hoa Nhi lại ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Nàng hỏi Tiểu Song vừa tỉnh giấc: "Mơ thấy gì vậy?"

Nước mắt vẫn còn vương trên má Tiểu Song: "Mơ thấy ca ca rơi xuống sông. Mơ thấy mẫu thân lạc mất rồi."

Trong giấc mơ của Tiểu Song không có cuộc thảm sát đó, nhưng hai người trong giấc mơ của cô bé thì đã ra đi rồi.

Trong thành Yên Châu đổ nát, hầu như không còn tìm thấy một ngôi nhà nguyên vẹn nào. Hoa Nhi không hiểu, người Thát Đát muốn thành Yên Châu thì cứ lấy đi, tại sao lại phải giết chóc, đốt phá, biến Yên Châu ngàn năm này thành một đống đổ nát? Nàng không hiểu, thành trì dễ đổi chủ nhưng lòng người khó thu phục nhất. Chính là muốn giết, muốn đốt, muốn lột da, muốn hủy diệt nó, để xương sống của người Yên Châu cong xuống, thấy đại đao giương lên thì nhanh chóng rụt cổ quỳ xuống, từ nay về sau sẽ trở thành một nô lệ thực sự.

Thù hận lan rộng trong tim Hoa Nhi đến mức nàng cảm thấy mình sắp bị nó nhấn chìm.

Khi Bạch Tê Lĩnh rời đi, nàng đã nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Ta có thể sống sót, ta muốn giết hết bọn chúng." Nhưng hắn đi rồi, linh hồn nàng dường như cũng mất theo.

Thầy tướng số từng bỏ chạy khi thấy tình hình không ổn, giờ lại quay về. Cầm lá cờ rách nát, vai đeo túi vải sờn, ông ấy đảo mắt lượn lờ giữa những thi thể. Hoa Nhi đứng từ xa nhìn, nhớ lại ngày nọ ông ấy đã nói với nàng: Sắp có chuyện lớn, mau chạy đi!

Khi ấy, Hoa Nhi đã không tin, để rồi thảm cảnh xảy ra. Nàng thao thức suốt đêm, nhớ lại số mệnh đã nhiều lần nhắc nhở nàng, nhưng nàng còn trẻ dại, ngu ngốc, chẳng nghe lọt tai lời nào.

Thầy tướng số đi đến trước mặt Hoa Nhi, dọn một chỗ giữa đống lộn xộn xung quanh nàng để ngồi xuống. Mặt ông ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, giống như vỏ cây cổ thụ, không còn nhẵn nhụi như trước kia. Nhưng ánh mắt của ông ta lại dịu xuống, đầy từ bi, ông ta nói với nàng: "Ngày đó ta bảo ngươi chạy mà ngươi không chạy, muộn rồi phải không?

Chết hết rồi phải không?"

Hoa Nhi vốn đã đau lòng, nghe ông ta nói câu đó xong thì bật khóc nức nở. Nỗi đau chôn sâu trong tim nàng bỗng chốc vỡ òa. Khi A Hủy chết trước mặt nàng, nàng thậm chí không thể thốt nên lời, nàng câm lặng. Lúc này nàng lại hận chính mình, nếu lúc đó nàng có thể kêu lên, có lẽ A Hủy đã không lạc lối giữa trời và đất.

Hoa Nhi khóc, khóc mãi, thầy tướng số ngồi đó nhìn nàng khóc. Rất lâu sau, nàng khóc mệt, dừng lại, ông ta mới từ tốn nói: "Biết trước thiên mệnh thì sao? Trách bản thân thì sao? Chẳng qua chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi. Trước đây ta muốn bói cho ngươi, ngươi nói cơm còn không đủ ăn, không muốn bói quẻ này. Hôm nay ta lại hỏi ngươi, có muốn ta bói cho ngươi một quẻ không?"

"Xin ông." Hoa Nhi vừa khóc vừa gật đầu. Nàng quá sợ hãi, sợ tương lai mù mịt, sợ người thân sẽ ra đi hết, sợ đêm tối không còn sao, sợ nước sông Ngạch Viễn cạn khô, sợ thành Yên Châu biến mất trên bản đồ.

Thầy tướng số lấy ra một cái mai rùa, bảo nàng dùng đá cuội tự tay khắc lên đó. Hoa Nhi không biết khắc gì, ông ta bảo nàng cứ khắc tùy tiện. Nàng khắc lung tung, mai rùa bị nàng vẽ loạn xạ, hệt như trái tim nàng, gai góc khắp nơi, không tìm thấy lối ra.

Khi lửa bùng lên, cả hai đều nín thở. Thầy tướng số cẩn thận nhìn những đường vân, ngước lên trời khấn, cúi xuống đất niệm, dường như muốn bái lạy hết thần linh bốn biển tám phương, cuối cùng mới dừng lại. Những nếp nhăn trên mặt ông ta biến mất một cách kỳ diệu, một ánh sáng đỏ từ ngực ông bay thẳng lên, bao phủ đến đỉnh đầu, cuối cùng xông thẳng lên trời.

"Ông là thần tiên?" Hoa Nhi hỏi.

"Thế gian vốn không có thần tiên, thần tiên ở trong lòng người." Thầy tướng số phe phẩy quạt mo: "Quẻ của ngươi là điềm lành, từ nay về sau những người mà ngươi dựa vào đều sẽ không rời đi, những gì ngươi muốn bảo vệ đều bình an. Nếu ngươi còn muốn hỏi thêm, không bằng bảy năm sau, trời đất luân hồi, ta lại đến đây gặp ngươi."

Ông ta không nói gì nhiều, nhưng dường như đã nói hết mọi điều. Những nếp nhăn trở lại trên mặt ông, ông mỉm cười với Hoa Nhi, cầm lá cờ đó, biến mất trong đêm tối.

Hoa Nhi rùng mình mở mắt, đám rơm bên cạnh vẫn còn ấm, vết nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Nàng không biết thầy tướng số có thật sự đến hay đó chỉ là một giấc mơ. Nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Song nói: "Ít nhất hãy sống thêm bảy năm nữa, rồi đi hỏi cho rõ ràng."

Nàng có rất nhiều điều không hiểu, không ai cho nàng lời giải đáp. Đêm dài thăm thẳm tạm thời chưa thấy bình minh, điều duy nhất có thể khiến nàng tỉnh táo chỉ có Tiểu Song. Tiểu Song gầy gò nhỏ bé giống như nàng hồi nhỏ, tuổi còn nhỏ đã không còn nhà, được người khác ôm về nuôi.

Hoa Nhi sợ Tiểu Song đói, dẫn cô bé đi tìm thức ăn. Thành hoang này ở đâu có thể tìm được thức ăn? Nàng nghĩ đến Bạch phủ, hẳn là nơi đó có thức ăn. Nàng dắt Tiểu Song đi về phía Bạch phủ, thỉnh thoảng gặp một người quen bị cụt tay cụt chân, liền hỏi người ta bây giờ đang dưỡng thương ở đâu, hoặc khuyên người ta mau chạy đi.

Bạch phủ huy hoàng ngày xưa giờ đã bị cháy mất nửa cánh cửa. Nhìn xuyên qua nửa cánh cửa đó, Hoa Nhi thấy một đống đổ nát bên trong. Nàng nhớ đến Bạch Tê Lĩnh, hắn ngồi trên ngựa, chạy quanh nàng mấy chục vòng, hỏi nàng có muốn đi theo hắn không. Lúc đó nàng đau khổ, gục bên thi thể của A Hủy và bà nội Tôn, không nhìn hắn cho kỹ. Lúc này, nàng nhớ lại giọng nói run rẩy của hắn, lại tự hỏi lòng: Bạch nhị gia đã khóc sao?

Nếu hắn thật sự đã khóc, vậy hắn cũng đau lòng vì quê hương mình bị san thành bình địa sao?

Hoa Nhi kéo Tiểu Song vào Bạch phủ, đi thẳng đến nơi từng là thư phòng của Bạch Tê Lĩnh. Đồ đạc bên trong đã bị cướp sạch, ngay cả những bông hoa khắc trên xà gỗ cũng bị gạch bỏ. Bộ trường kỷ mà hắn thường dựa vào vẫn còn đó, Hoa Nhi đặt Tiểu Song lên, bảo cô bé ngồi, còn nàng đi tìm thức ăn.

Bất kể lúc nào, con người cũng phải ăn, chỉ cần còn sống, món nợ máu này sớm muộn gì cũng phải trả. Hoa Nhi đi đến đầu giường của Bạch Tê Lĩnh để tìm, nàng phát hiện ra một chiếc hộp gỗ, đựng đầy những hạt hồ đào đã bóc vỏ, đặt dưới chân giường. Có lẽ người Thát Đát không thèm thứ này, cũng lười đập phá nó. Hoa Nhi ôm hộp gỗ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Song, nói với cô bé: "Tiểu Song, ăn đi!"

Tiểu Song vừa khóc xong, lúc này đã không còn chút sức lực nào, bản năng sinh tồn khiến cô bé phải ăn, nhưng cô bé ăn một miếng rồi nôn ra. Hoa Nhi ôm mặt cô bé lau nước mắt cho cô bé: "Tiểu Song, muội nghe Hoa Nhi tỷ tỷ nói này: Con người sống trên đời này, sớm muộn gì cũng phải chết. Người chết sớm là được lên trời hưởng phúc, người ở lại mới là chịu tội. Nhưng thân thể tóc da của chúng ta là do phụ mẫu ban cho, không thể đối xử tệ bạc với nó như vậy.

Chúng ta phải ăn, phải sống, phải tranh giành một hơi thở cho mình trong thế gian này. Được không, Tiểu Song?"

Hoa Nhi ôm Tiểu Song, nàng thật sự muốn khóc òa lên, nhưng nước mắt của nàng đã cạn khô rồi.

Tiểu Song cuối cùng cũng ăn, cô bé nhét từng nắm lớn vào miệng, nhét mãi đến nghẹn cũng không nỡ nhổ ra, cố nuốt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!