Chương 4: Thành Yên Châu gặp họa (4)

Phi Nô sờ trán Hoa Nhi, thấy nóng bừng bừng, lập tức lo lắng: "Muội sốt rồi, ta cõng muội về." Hắn ngồi xổm xuống, kéo nàng nằm lên lưng. Hoa Nhi không còn sức giãy giụa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh bàn tay bị chặt đứt kia. Có người đã định giết nàng diệt khẩu, vậy người đã cứu nàng thì sao?

Phi Nô cõng nàng trên lưng, mồ hôi ướt đẫm cổ hắn. Hoa Nhi tỉnh táo lại một chút, vỗ vai hắn: "Thả ta xuống, chúng ta quay lại xem, nếu không sau này ta chết thế nào cũng không biết."

"Muội bị mê sảng rồi, về nhà để bà Tôn gọi hồn lại cho muội!"

Phi Nô bước nhanh hơn, mặc cho nàng vùng vẫy, vẫn không chịu thả nàng xuống. Hoa Nhi không còn cố chấp nữa, nằm úp sấp trên lưng hắn, mơ màng cho đến khi được đưa vào nhà.

Bà Tôn thay quần áo và lau rửa cho nàng. Nhìn thấy vết máu trên cổ nàng, bà nhận ra rằng những gì nàng đang nói không phải là lời nói nhảm, mà đang thực sự bị người ta nhắm tới.

Hoa Nhi nửa tỉnh nửa mê, níu tay bà Tôn, khóc nức nở, có chút ủy khuất: "Con suýt nữa thì không được gặp bà."

Hoa Nhi cũng rất sợ hãi, bà Tôn thường khuyên nàng đừng xen vào chuyện bao đồng. Nàng không xen vào chuyện bao đồng, nhưng chuyện bao đồng lại tự tìm đến nàng. Nàng không thể tránh được, cứ thế trở thành cá nằm trên thớt của người khác. Nếu không có người "ra tay cứu giúp", e rằng lúc này thi thể nàng đã cứng đờ rồi.

Nàng ngồi dậy, tóc xõa tung, nhờ bà Tôn tìm cho mình một cây kim. Tiên sinh kể chuyện trong quán trà đã từng kể rằng trên giang hồ có người sở hữu một bí thuật độc môn, có thể giết người chỉ bằng một cây kim. Nên nàng muốn mài giũa thật kỹ, dù sao cũng không thể cứ thế bị giết. Nàng đòi kim xong lại đòi đũa, nói là mài nhọn đầu để chọc thẳng vào cổ người, một nhát chết ngay; tệ hơn nữa thì gói một ít tro cây, gặp kẻ xấu thì tung ra làm mù mắt hắn để nhân cơ hội bỏ chạy thoát thân.

Thực sự là nàng đã bị dọa đến ngốc rồi.

Bà Tôn khó khăn lắm mới dỗ được Hoa Nhi ngủ, đặt một cái bát nhỏ lên đầu nàng để gọi hồn: "Hoa Nhi, về nhà đi, về nhà đi! Yêu ma quỷ quái đừng cản đường, cháu gái ta muốn về nhà!" Sau khi bà Tôn gọi vài tiếng, Hoa Nhi mới trở mình mơ hồ đáp một tiếng: "Về rồi, về rồi." Nàng kéo chăn trùm kín đầu, mồ hôi nhễ nhại bên cạnh lò than nóng hổi.

Ngày hôm sau, khi mở mắt ra, nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn. Nàng uống một ngụm nước cháo rồi đi ra ngoài. Đẩy cánh cửa gỗ kêu "kẽo kẹt", nàng thấy Phi Nô và Triệu Diệp đang đi đi lại lại trước cửa. Thấy nàng đi ra, họ thở phào nhẹ nhõm. Phi Nô bước lên sờ trán nàng: "Hết sốt chưa?"

"Hết rồi, hết rồi." Hoa Nhi lau một vệt nước mũi trong vắt dưới mũi, nói với họ: "Cổ vẫn còn đau. Ta nghĩ cứ thế này không ổn, nhỡ liên lụy đến bà nội Tôn thì sao?"

"Vậy muội muốn làm gì?"

"Đêm qua có người muốn giết ta, nhưng lại có người cứu ta. Cứ cho là người cứu ta là người tốt đi. Ta cần biết vì sao họ lại cứu ta."

"Tìm người đó ở đâu?" Phi Nô hỏi.

"Ta có thể tìm thấy hắn. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Có người giết ta lại trùng hợp có người cứu ta? Tám phần là theo dõi ta. Hoặc là giữa họ có ân oán gì đó, tối nay ta sẽ dụ người đó ra, trước tiên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."

"Chuyện đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác." Triệu Diệp trầm ngâm một lúc rồi tiến lại gần hai người. Hắn hiếm khi đồng ý mạo hiểm, ba người nhất trí, sau đó gọi mọi người ra ngoài đi làm việc.

Công việc hôm nay của bọn họ là làm chạy vặt trong buổi yến tiệc của Vương lão gia ở phía đông thành. Gia đình họ Vương đã làm quan đến tứ phẩm trong triều đình, quan tứ phẩm ở kinh thành vẫn có danh tiếng, huống hồ ở thành Yên Châu núi cao hoàng đế xa này. Các quan chức quý tộc đương nhiên phải có mặt, gia đình họ Vương để giữ thể diện, cũng tìm một số gia nhân lanh lợi từ bên ngoài.

Hoa Nhi dùng dây gai buộc chặt chiếc áo khoác giấy mỏng manh (*), khom lưng dưới tuyết dày. Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, trời càng lúc càng lạnh. Người đi đường ai nấy đều giống nàng, đa số mặc quần áo vá víu, rụt đầu, tay đút vào ống tay áo. Có lẽ vì quá lạnh nên không ai muốn mở miệng nói chuyện. Một cỗ xe ngựa đang đến gần, người đánh xe rung chuông: "Tránh đường, tránh đường." Mọi người dựa vào tường, nhìn cỗ xe ngựa nạm ngọc kia lướt qua.

(*) áo khoác giấy: Trong chương 17, tác giả có giải thích chiếc áo khoác đó là một chiếc áo làm từ vỏ cây dâu tằm. Đầu xuân, hoa liễu đuôi sóc bay phấp phới trên trời, bà Tôn thường gom chúng lại nhét vào áo khoác của Hoa Nhi để tăng khả năng giữ ấm.

"Cỗ xe của Bạch gia." có người nói. Trong thành này, chỉ có năm gia tộc có khí phách như vậy: bốn nhà quan lại và một thương nhân. Cỗ xe của quan lại treo cờ đỏ thắm, còn thương nhân thì không.

Cỗ xe đã đi ra xa. Phi Nô nhổ nước bọt về phía nó: "Hừ! Đồ chó cậy thế chủ." Hoa Nhi đưa tay kéo tay áo hắn lại, nhưng đã quá muộn.

Người trong xe ngựa dường như cảm nhận được mình đang bị mắng, vén rèm xe, một cái đầu thò ra trong màn tuyết. Người này hung dữ, mắt chim ưng, lông mày rậm, ánh mắt xuyên qua tuyết trắng như lông ngỗng nhìn tới, như muốn lột da ăn thịt người. Chỉ một ánh mắt, đã khiến người khác rụt rè, thân thể càng dựa sát vào tường hơn mấy phần.

"Bạch nhị gia, đó là Bạch nhị gia." Ông lão phía trước thì thầm: "Nói nhỏ thôi, đừng gây rắc rối."

Hoa Nhi tò mò không biết Bạch nhị gia khét tiếng kia trông yêu ma quỷ quái thế nào. Nàng nhìn thẳng về hướng đó, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng, người cũng hơi lắc lư theo xe ngựa. Vẻ mặt kiêu ngạo đó như muốn nói với những người xung quanh rằng "các ngươi đều là hạ nhân". Hoa Nhi thầm nghĩ: Nếu không phải sợ gây rắc rối, ngay cả ta cũng muốn nhổ vào hắn một bãi.

Đợi xe ngựa rời đi, Phi Nô dặn dò Hoa Nhi và Tiên Thiền: "Nhìn rõ chưa, chính là Bạch Nhị gia đó. Sau này gặp hắn thì tránh xa ra. Nhất là Tiên Thiền, người ta nói Bạch Nhị gia háo sắc, không biết nuôi bao nhiêu nữ nhân. Khi thích thì cung phụng, không thích thì bán đi."

Hoa Nhi đột nhiên thẳng lưng, đứng trước mặt Tiên Thiền: "Tên khốn kia muốn bắt nạt Tiên Thiền thì phải bước qua xác ta trước đã."

Triệu Diệp và Tiên Thiền liếc nhìn nhau, cười khúc khích. Phi Nô huých vào lưng nàng: "Cái lưng của muội, không đủ để hắn đá một cái đâu. Có người nói hắn cao lớn và mạnh mẽ hơn A Hủy." Cao lớn và mạnh mẽ hơn A Hủy, có lẽ hắn là một con mãnh thú. Hoa Nhi rùng mình: "Đáng sợ."

"A Hủy đâu?"

"Hôm nay A Hủy ra bến tàu để khuân vác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!