Chương 38: Nỗi kinh hoàng ở núi Hoắc Linh (15)

Ban đêm đánh canh, đến phố trước Bạch phủ, Hoa Nhi ném cái mõ cho A Hủy: "A Hủy ca ca, huynh điểm canh đi, ta không hô nữa."

"Vì sao?"

"Lười hô."

Hoa Nhi không muốn chơi đùa với Bạch Tê Lĩnh nữa, hắn không phải muốn yên tĩnh sao? Cho hắn! Bên trong, Bạch Tê Lĩnh vẫn mặc nguyên y phục nằm nhắm mắt trên giường chờ nàng hô, bên ngoài lại hoàn toàn yên tĩnh.

"Đêm nay người đó không đi đánh canh sao?" Hắn hỏi Tạ Anh.

"Có đi. Vừa nãy thuộc hạ nhìn ra ngoài thấy cô ấy đi theo sau A Hủy."

"Vậy sao không hô?"

Câu hỏi này làm Tạ Anh không biết phải trả lời ra sao, hắn suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Chắc là cảm thấy cứ hô mãi như vậy có lỗi với sự hào phóng của Nhị gia. Nhị gia ngủ đi! Cô ấy chắc sẽ không hô nữa đâu."

"Thưởng cho cô ta. Bảo cô ta sau này im miệng."

"Tuân lệnh."

Tạ Anh liền ra ngoài, chặn Hoa Nhi lại, lấy ra một túi tiền nhỏ: "Nhị gia nói hôm nay yên tĩnh, thưởng."

Hoa Nhi lại nhận lấy túi tiền, nói: "Đa tạ Nhị gia ban thưởng." Ngoài ra không nói gì thêm.

Tạ Anh đi báo cáo, Bạch Tê Lĩnh rất hài lòng, nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

Trước khi về kinh thành, Bạch Tê Lĩnh muốn kiểm kê từng việc kinh doanh ở Yên Châu nên ngày hôm sau liền dẫn trướng phòng tiên sinh * đến các cửa hàng trên phố, quán ăn mới mở đương nhiên cũng phải đến. Quán ăn đó vì mở ở bến tàu, sau Tết kinh doanh rất tốt, khi hắn vào cửa ngay cả chỗ trống cũng không có. Hoa Nhi đúng là một tiểu nhị giỏi, chạy ra chạy vào, không hề nhàn rỗi.

* : Trướng phòng tiên sinh

- người trông coi sổ sách và tiền bạc

Mối thù trước kia phạt nàng úp mặt vào tường, nàng không hề nhớ chút nào, đối đãi người qua lại nhiệt tình như vậy, cứ như thể quán ăn này thực sự là cơ nghiệp của riêng nàng. Bạch Tê Lĩnh chặn đường, Hoa Nhi cũng không vội, cười nói: "Nhị gia ngài nhường đường cho, không thì ngài ra bến tàu xem náo nhiệt đi, hôm nay có gánh tạp kỹ của người phiên bang đến, một người đứng trên cao tám trượng nhảy xuống, ngã cũng không chết được."

"Kinh thành thiếu gì trò tạp kỹ." Tạ Anh thấy chủ tử không nói gì, liền nói bên cạnh.

"Ông lão làm diều hôm nay cũng đến, diều ông ấy làm cột con thỏ cũng bay được, rất lợi hại."

"Kinh thành có diều có thể kéo theo người bay lên."

"Nếu ngài không muốn ra ngoài xem náo nhiệt, ngài cứ đứng sang một bên, đừng cản trở, món ăn của ta sắp nguội rồi." Hoa Nhi thu lại nụ cười, thực sự muốn đổ bát canh nóng đó lên người Bạch Tê Lĩnh. Bạch Tê Lĩnh cuối cùng cũng nhường, bước sang một bên, đi một vòng trong quán ăn. Tạ Anh mang một chiếc ghế ra cho Bạch Tê Lĩnh nghỉ ngơi bên ngoài.

Chưởng quầy bảo Hoa Nhi mang trà cho Bạch Tê Lĩnh. Nàng bưng khay ra, đặt trà lên bàn tròn bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nói: "Nhị gia uống trà."

Bạch Tê Lĩnh rất hài lòng với thái độ cung kính của nàng, không lạnh không nhạt đáp lời, vắt chân chữ ngũ nhìn bến tàu phía trước, thỉnh thoảng nhìn tiểu nhị tiễn khách ra ngoài, hỏi chưởng quầy: "Cần tìm thêm người không?"

"Phải tìm thêm một người nữa. Hiện tại kinh doanh tốt, quả thực không thể xoay sở kịp. Nghe nói triều đình sắp bãi bỏ lệnh giới nghiêm, vậy buổi tối cũng có thể bán rượu rồi."

"Bãi bỏ lệnh giới nghiêm quán ăn chúng ta cũng không mở cửa đêm. Hiện nay thế đạo loạn lạc, ít gây phiền phức thì tốt hơn. Buổi đêm người uống rượu nhiều, dễ xảy ra chuyện."

"Được."

Bạch Tê Lĩnh quay đầu nhìn Hoa Nhi, thì ra nàng thật sự vẫn nhớ, lần này không dại dột xông tới trước mặt hắn mà nịnh nọt nữa. Nhưng đến lần sau mang trà lên, có lẽ do quá mệt mỏi, cổ tay nàng run lên, trà nóng đổ lên đùi hắn.

Tạ Anh vội vàng dùng khăn lau, Bạch Tê Lĩnh thì trừng mắt nhìn Hoa Nhi: "Có mắt không? Có biết làm việc không?" Hắn sợ giọng điệu của mình không đủ hung dữ, lại nghiến răng nghiến lợi thêm một hồi.

Hoa Nhi vội vàng ngồi xổm xuống, áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không có mắt." Tuyệt nhiên không một tia tức giận nào lộ ra trên khuôn mặt của nàng. Hoa Nhi không chịu nhìn thẳng Bạch Tê Lĩnh, Bạch Tê Lĩnh cũng không chịu nhìn nàng. Hắn biết trà nóng này là nàng cố ý đổ, hắn cũng cố ý không tránh.

Hai người trước kia đã nói với nhau đủ thứ lời cay nghiệt, lúc này bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Hoa Nhi ngoảnh mặt về phía sau, Bạch Tê Lĩnh cũng không khá hơn là bao. Hai người trông có chút kỳ dị như hai con rối bị giật dây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!