Đêm khuya thanh vắng, Hoa Nhi vẫn còn muộn phiền, vì sao khi Bạch lão nhị nói sẽ giao quán ăn cho nàng, nàng lại không lập tức bắt hắn ký văn tự? Giờ thì hay rồi, lời nói gió bay, quán ăn đó chắc chắn là mất rồi.
Nàng trằn trọc không sao ngủ được, không biết là vì quán ăn đã đến tay rồi lại mất hay vì Bạch Tê Lĩnh mất tích. Nàng nghĩ: Bạch Tê Lĩnh ngang ngược điên cuồng như vậy, chắc chủ nhân của hắn cũng không phải dạng vừa, cũng có bản lĩnh phi thường? Nếu không làm sao quản được con chó điên này? Nếu thật sự có bản lĩnh, vậy Bạch lão nhị sẽ không chết chứ?
Bạch lão nhị sao lại biến mất rồi? Nàng bật dậy, khoác áo, ngồi bên cửa sổ, mắt dán vào khe cửa, nhìn động tĩnh bên ngoài.
Tuyết lại rơi.
Tuyết ở phương Bắc cứ rơi mãi không dứt, kéo dài bảy tám tháng. Hôm nay tuyết không lớn, rơi lất phất, trên trời vẫn còn trăng, xa xa một con ngựa chậm rãi tiến đến. Hoa Nhi nhìn kỹ, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu. Nàng nấp ở cửa quán trọ, nhìn con ngựa càng lúc càng gần, người trên ngựa ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng nàng.
"Phi Nô." Giọng Hoa Nhi rất nhỏ, như sợ bị người khác nghe thấy: "Phi Nô."
Người trên ngựa bất ngờ quay đầu tìm nàng, thấy nàng đang dậm chân trên nền tuyết. Sau khi đối mặt với hắn, nàng bước tới giật dây cương ngựa của hắn: "Ta biết ngay là huynh mà. Huynh xuống đây cho ta! Xuống đây!"
Hoa Nhi giận dữ trừng mắt nhìn Phi Nô, thấy hắn không nhúc nhích trên ngựa liền nhảy lên đánh hắn: "Huynh có giỏi thì đừng đến. Không từ biệt mà huynh còn mặt mũi đến. Huynh xuống đây nói rõ ràng cho ta!"
Nói đến đó Hoa Nhi lại cảm thấy tủi thân, lo lắng cho hắn bao nhiêu ngày, khi thấy hắn thật sự làm cướp, nàng lại thở phào nhẹ nhõm: ít nhất vẫn còn sống.
Phi Nô thúc ngựa muốn đi, Hoa Nhi kéo dây cương ngựa lùi lại, nhỏ giọng đe dọa hắn: "Hoặc là huynh kéo chết ta đi. Mỗi ngày cũng đều có người chết, thiếu gì một mình ta nữa đâu."
Phi Nô không có cách nào với nàng, cuối cùng nhảy xuống ngựa: "Hoa Nhi, muội đừng làm loạn."
"Chỉ cho phép huynh làm loạn thôi sao?"
"Muội nghe ta nói, ta không thể ở lâu."
"Huynh đâu phải tiểu quỷ sợ trời sáng, tại sao không thể ở lâu? Cái núi Hoắc Linh đó không về không được sao? Về thành Yên Châu với ta được không?"
"Không về được." Phi Nô lật tay nàng ra, xem có bị dây cương ngựa làm bị thương không, vừa xem vừa nói: "Cái thành Yên Châu rách nát đó ta không về. Những lão gia đó ta nhìn một người là muốn giết một người."
"Sao huynh lại lên núi? Phi Nô?" Hoa Nhi không hiểu: "Hôm trước còn tốt mà."
"Bạch Tê Lĩnh muốn giết ta, nói ta giết mèo của hắn. Ta không giết." Phi Nô hận nói: "Ta không có."
"Bạch nhị gia không thể giết ngươi, hắn nói..."
"Hắn có muốn giết ta hay không là muội rõ hay ta rõ. Người kia mặc y phục gia đinh Bạch phủ, dùng đại đao khắc ấn Bạch gia. Muội bị Bạch Tê Lĩnh lừa rồi. Hắn trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, sớm muộn gì ta cũng sẽ chặt đầu hắn."
Hoa Nhi đứng ngây ra đó, nhất thời không biết phải biện bạch thế nào cho Bạch Tê Lĩnh, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện đó không phải do Bạch Tê Lĩnh làm. Cái xấu của Bạch Tê Lĩnh là xấu ra mặt, hắn không bao giờ che giấu. Nếu hắn thật sự muốn giết Phi Nô, cứ giết thẳng là được, không cần diễn kịch cho nàng xem. Nhưng nghĩ lại lòng người phức tạp, biết đâu đây lại là một màn kịch nữa của Bạch Tê Lĩnh?
"Hoa Nhi, ta phải đi rồi." Phi Nô lấy từ trong người ra một túi tiền đưa cho nàng: "Muội giúp ta giữ lấy. Ta biết muội nghĩ gì, sơn tặc núi Hoắc Linh tội ác tày trời, nhưng Hoa Nhi, người xấu dưới núi còn ít sao? Muội không cần lo lắng cho ta. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết về thành Yên Châu, bắt những lão gia đó quỳ dưới chân ta, nếm đủ nhục nhã mà họ đã gây ra cho chúng ta."
"Phi Nô!" Hoa Nhi chui vào giữa hắn và con ngựa, chặn đường hắn: "Bạch nhị gia có phải bị các ngươi bắt đi không?"
"Không phải." Phi Nô đưa tay chỉ lên đầu Hoa Nhi: "Muội hình như cao hơn một chút rồi, Hoa Nhi. Sống dưới trướng Bạch Tê Lĩnh, phải chừa cho mình một đường lui. Không có lão gia nào thật lòng với nô tài, họ chỉ tính toán lợi dụng, một ngày nào đó muội không còn giá trị nữa thì người chết thảm cũng là muội."
Phi Nô nói xong kéo Hoa Nhi sang một bên, lên ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: "Sắp muộn rồi, ta phải đi. Hoa Nhi, nhớ kỹ! Bạch Tê Lĩnh không phải người tốt."
Hoa Nhi muốn chặn hắn lại, nhưng đã không kịp.
Phi Nô nói họ không bắt Bạch Tê Lĩnh, nàng tin, vì Phi Nô không bao giờ lừa nàng. Lúc này có thể nói vài câu với Phi Nô, xác nhận hắn tạm thời không sao, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Bọn họ đợi ở quán trọ ba ngày, đêm ngày thứ tư, có một người dắt ngựa đến, trên ngựa vắt ngang một người hấp hối, hắn ném người đó ngay ngoài cửa quán trọ. Hoa Nhi nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền bảo Tạ Anh ra xem, kết quả thấy Tạ Anh và A Hủy khiêng một người sắp chết vào.
Đó là Bạch Tê Lĩnh vừa từ cửa tử trở về.
Y phục của hắn toàn là những vết rách do đao kiếm gây ra, phần cơ thể lộ ra đã tím bầm vì lạnh, khắp người bê bết máu.
Hoa Nhi che miệng không phát ra tiếng, thấy Tạ Anh xé y phục của hắn, nàng theo phản xạ nói một câu: "Nhẹ tay, nhẹ tay." Rồi quay người chạy vào bếp đun nước nóng. Ấm nước cầm lên cứ rung bần bật, nàng tưởng quai ấm hỏng, kiểm tra xong mới thấy là tay mình đang run.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!