Chương 3: Thành Yên Châu gặp họa (3)

"Huynh nói người đó còn sống hay đã chết?" Trước khi chia tay, Hoa Nhi kéo tay Phi Nô không cho đi, mí mắt nàng giật giật, luôn có cảm giác tai họa sắp ập đến.

A Hủy nghe vậy dừng lại, cười hiền lành: "Không cần lo lắng, lúc chúng ta cứu hắn thì xung quanh không có ai. Dù sống hay chết, cũng không liên quan gì đến chúng ta."

"Nhưng người cưỡi ngựa đó thật sự đáng sợ." Hoa Nhi nhíu mày, muộn phiền trong lòng vẫn chưa tan: "Mặt hắn bị chém thành như vậy, không biết là đã kết thù hận sâu sắc với ai."

"Thế đạo loạn lạc như vậy, người khác vì tiền mà liều mạng, chúng ta vì sống sót mà khổ cực, bị thương như thế chẳng có gì lạ. Nếu sau này xảy ra chuyện sơn tặc núi Hoắc Linh vì một hai lượng bạc mà giết người, e rằng cũng không lạ." Phi Nô trừng mắt: "Nếu đến lúc đó xảy ra thật, mọi người sẽ xử lý thế nào?"

"Giết người vì một hai lượng bạc, đó đâu phải chuyện con người làm?" Hoa Nhi phản bác lại.

"Nếu bà Tôn đang chờ tiền này mua thuốc, không có sẽ chết, thì sao?" Phi Nô lại hỏi.

Hoa Nhi bị hỏi đến phát bực: "Hôm nay huynh làm sao vậy? Sao cứ nói mấy lời kỳ quặc này? Nếu bà nội Tôn biết ta vì tiền thuốc của bà mà đi giết người vô tội, liệu bà có tự mình sống tiếp không? Đời có loạn đến đâu, người vẫn là người, không phải dã thú, không phải quỷ ma, thật sự đến bước đó, e rằng nhân gian này cũng như luyện ngục rồi. Sống hay chết còn quan trọng đến thế sao?"

"Gắt quá, gắt quá." Phi Nô cười híp mắt dỗ nàng: "Đang nói chuyện bình thường, sao muội tự nhiên nổi nóng? Ta nhận sai được chưa?" Rồi rút mấy con cá từ bên hông ra ném vào tay Hoa Nhi: "Ta sai rồi, lấy cá tạ tội."

Hoa Nhi hậm hực ném trả mấy con cá vào tay Phi Nô: "Huynh tự giữ mà ăn đi! Cả ngày chịu bao nhiêu tội, bao nhiêu vất vả, ăn ít đi vài miếng là thành ma đói đấy!"

Mọi người bị cái tính ngoài cứng trong mềm của nàng chọc cười, lại trêu đùa thêm vài câu rồi ai về nhà nấy nghỉ ngơi một lát.

Ban đêm đi đánh canh, Hoa Nhi lén hỏi Triệu Diệp, chuyện đêm qua đã có manh mối gì chưa? Triệu Diệp khẽ nói với nàng: "Có nhiều lời đồn lắm, chỉ biết hôm nay tri huyện đã viện cớ khác để rút các nha dịch điều tra về. Bọn ta liền biết chuyện này không thể đụng vào được."

"Ồ. Vậy..."

"Suỵt..." Triệu Diệp suỵt một tiếng dài rồi lắc đầu với nàng, ra hiệu đừng hỏi thêm nữa.

Triệu Diệp lớn hơn Phi Nô và A Hủy hai tuổi, mấy năm trước khi cuộc sống chưa quá cơ cực, phụ mẫu hắn đã xoay sở khắp nơi mua cho hắn một chân nha dịch. Ban đầu đúng là một công việc tốt, nhưng chưa đầy nửa năm, vị tri huyện đương nhiệm bị siết cổ chết tại nhà, người mới đến thay toàn bộ người thân cận, đám người cũ như Triệu Diệp bị điều đi canh cổng thành hoặc tuần tra.

Vị tri huyện mới cũng là một người đoản mệnh, đến chưa đầy nửa năm đã bị bắt lên núi Hoắc Linh, gia đình và triều đình đều không bỏ tiền ra chuộc người, hôm sau đầu đã bị ném đến cổng thành.

Vị tri huyện lần này đã là người thứ tư mà Triệu Diệp phục vụ, nghe nói là do đắc tội với người có quyền ở kinh thành nên mới bị điều đến nơi hẻo lánh Yên Châu này. Triệu Diệp đối nhân xử thế rất chu đáo, suy nghĩ cũng rất toàn diện, người trong ngõ Liễu gặp chuyện lớn chuyện nhỏ đều đến bàn bạc với hắn, ý kiến của Triệu Diệp thường không bao giờ có sai sót.

Triệu Diệp không cho Hoa Nhi hỏi nữa, nàng bèn im miệng, cầm mõ đi theo sau lưng hắn, gõ "cốc cốc", "cốc cốc", cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, giọng kim the thé điểm canh hai. Phi Nô không nhịn được cười nàng: "Hôm nay ăn cá uổng công rồi, giọng của Hoa Nhi muội muội vẫn còn nghẹn, nghe còn nhỏ hơn cả tiếng ruồi vo ve."

Hoa Nhi không phục, lại lên giọng hô mấy tiếng: "Đóng cửa, đóng cửa sổ, đề phòng trộm cắp!"

"Trong thành Yên Châu này, nhà có cửa sổ thì trộm không dám vào, còn nhà mà trộm dám vào thì cửa sổ đều thủng lỗ chỗ." Phi Nô đứng bên cạnh nói đùa, nha dịch đi phía trước nghe vậy không nhịn được hùa theo: "Cũng có lý."

Lúc này họ đang đi trên con phố chính trước Bạch phủ, đèn lồng trắng treo cao, những dải vải trắng vắt trên cây, gió thổi qua, dải vải và đèn lồng cùng nhau nhảy múa tạo thành những bóng ma, không khí khá kỳ dị và đáng sợ. Hoa Nhi nhớ lại câu chuyện "tiểu quỷ bắt người" mà bà Tôn kể, giờ đây chân có chút mềm nhũn. Tiếng hô canh của Hoa Nhi càng lúc càng yếu đi, nghe ra như giọng của người bị dây thừng siết chặt cổ họng.

Triệu Diệp an ủi nàng vài câu, định giúp nàng một chút nhưng bị Hoa Nhi từ chối: "Ta tự làm được."

Dưới chân là con đường lát đá mới, tuyết cũng sạch sẽ và sáng sủa hơn những con phố khác. Trước mặt con mèo hoang nằm trong hốc cửa lại có một cái bát sứ trắng, Phi Nô ngồi xổm xuống nhìn, trong bát có một con cá khô. Nhớ lại ban ngày để được ăn cá đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, vậy mà lại ăn giống như con mèo hoang của Bạch phủ, Phi Nô không nhịn được bèn nhổ một bãi nước bọt.

Con mèo hoang "meo" một tiếng rồi đột nhiên nhảy lên vai Phi Nô, hắn nhanh tay lẹ mắt túm lấy gáy mèo giơ tay định đập chết nó: "Hôm nay đập chết mày mổ bụng moi gan, ăn thịt mày." Nhưng con mèo hoang đó cũng rất lợi hại, trong lúc giãy giụa đã vung móng vuốt cào một phát vào mặt Phi Nô. Hắn đau quá buông tay, con mèo lại nhảy sang vai của tên nha dịch.

Đội tuần đêm bị rối loạn ở con phố ngay trước Bạch phủ, Triệu Diệp thốt lên "không hay rồi". Hắn đẩy Hoa Nhi sang một bên, bảo nàng tiếp tục đánh canh, còn mình thì đi giúp đuổi mèo. Ngày trước, sư phụ đánh canh đã đặc biệt dặn dò Triệu Diệp, người nhà họ Bạch thích yên tĩnh, nếu làm ồn đến họ, bị họ kiện một đơn thì sẽ bị đánh đòn với tội danh "hành vi không đúng mực".

Hoa Nhi vốn ăn không đủ no, hơi sức không đủ, lúc này lại mệt, tiếng hô canh sau tiếng mõ nghe như tiếng mèo kêu.

Vì Bạch nhị gia khó ngủ, lúc này trong Bạch phủ vô cùng yên tĩnh, người hầu đi lại đều nhón chân, ngay cả chim trong viện chim cũng biết im tiếng. Bà quản sự dọa nạt nha hoàn trong phủ: "Nói nhỏ thôi, nếu làm kinh động tên ôn thần đó thì ta thưởng cho mấy cái tát." Bà quản sự là người của Bạch đại gia để lại, bà ta ghét vị Nhị gia này nhưng lại không nỡ bỏ công việc ở Bạch phủ, nên cơn tức phải chịu từ Bạch nhị gia đều quay sang trút lên đầu các nha hoàn.

Nhà họ Bạch có hai vị công tử, Đại gia tên Bạch Tê Ngô, Nhị gia tên Bạch Tê Lĩnh (*). Năm xưa khi đặt tên, Bạch lão gia đã dụng tâm suy nghĩ, phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, chim chóc đậu trên núi non, rõ ràng Tê Ngô vượt trội hơn Tê Lĩnh một bậc. Người hầu ai cũng có mắt, sao có thể không hiểu ý của Bạch lão gia? Vì thế trước nay vẫn luôn coi thường vị Bạch nhị gia này. Nếu không phải Bạch đại gia đột ngột qua đời, có lẽ họ cũng không phải hầu hạ một Bạch nhị gia tính tình thất thường, lòng dạ độc ác.

- Bạch Tê Ngô,  

- Tê: nơi trú ngụ của chim hoặc động vật; 

- Ngô trong cây ngô đồng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!