Hoa Nhi lùi lại một bước, tựa lưng vào một cái cây lớn, mọi thứ trước mắt nàng trở nên thật đáng sợ. Những kẻ đó dọn dẹp xác chết của người khác, như đang quét lá rụng, mặt không biểu cảm. Còn Hoắc Ngôn Sơn bước tới, mở một trong những chiếc hòm gỗ, lấy ra một binh khí.
Hắn đeo bao da đó vào cổ tay, nhấn cơ quan phía sau, một phi tiêu bắn thẳng vào cái cây cách đó một trượng, cắm sâu vào, không hề lung lay. Nếu bắn vào người, e rằng sẽ xuyên thủng cơ thể. Đây là kỳ nhận (*), là kỳ nhận do Bạch Tê Lĩnh chế tạo.
(*)
- nghĩa đen là "lưỡi dao/kiếm kỳ lạ" ,"vũ khí sắc bén khác thường." Trong văn học – võ hiệp, nó thường chỉ binh khí hiếm, có hình dạng độc đáo, hoặc mang công năng đặc biệt.
Nàng nhìn Hoắc Ngôn Sơn lần lượt mở các hòm gõ ra kiểm tra, những binh khí đủ loại đó không cái nào không phải là sát khí đoạt mạng người. Hoắc Ngôn Sơn như một kẻ điên, cầm một cây cung tên b*n r*, mũi tên lao vút xuyên qua một thân cây, khoảnh khắc sau cành lá tách rời, cành gãy lá rụng. Tiếng cành khô gãy như xương của người già yếu, "rắc" một tiếng, vỡ tan.
Hoắc Ngôn Sơn cười lớn sảng khoái, tim Hoa Nhi run lên. Cảnh tượng này khiến nàng sợ hãi, như thể chính nàng cũng sắp bị g**t ch*t, vứt vào cái huyệt xác đã đào sẵn, từ đó xác không thể ghép lại, linh hồn cũng không thể trở về.
Trời bắt đầu đổ tuyết, những người mặt không biểu cảm kia bắt đầu chôn xác. Trên nền đất lạnh băng một lớp tuyết mỏng, dính chút máu chưa kịp đông cứng, trong chốc lát đã nhuốm đỏ.
Hoắc Ngôn Sơn cười đã đời, đi đến trước mặt Hoa Nhi, nghiêm nghị nói: "Chắc chắn ngươi coi ta là quỷ dữ, súc sinh, cảm thấy những người đã chết thật đáng thương. Ngươi hẳn đã quên mình đang sống trong thời loạn lạc, thời loạn lạc vốn dĩ kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Ngươi nhất định sẽ nói đó cũng là mạng người, nhưng ngươi cũng quên rằng trong thời loạn lạc, thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Nếu không có người khởi nghĩa, thời loạn lạc sẽ mãi là thời loạn lạc.
Ngươi và ta sẽ mãi chỉ là những kẻ thấp hèn vô dụng, sống không khác gì xác chết biết đi. Mãi mãi bị người khác chém giết."
"Hoa Nhi! Ngươi không cần sợ ta, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi. Ta đã nói với ngươi rằng người Hoắc gia có ơn tất báo, ta thậm chí còn nguyện vì báo ơn ngươi mà tha cho Bạch Tê Lĩnh một mạng. Hôm nay, những gì ta nói và làm dù ngươi không hiểu, nhưng khi ngày thịnh thế đến, ngươi cuối cùng sẽ hiểu."
Thấy Hoa Nhi không hề động lòng, Hoắc Ngôn Sơn lại tiến lên một bước, còn nàng thì tựa sát vào thân cây, lạnh lùng nhìn hắn. Chính nàng cũng không thể ngờ rằng trong mấy đêm qua, họ đã tâm sự với nhau bên đống lửa, nói hết những điều có thể nói và không thể nói. Dù lúc đó nàng cũng biết họ không phải là chim sẻ dưới một mái nhà, cuối cùng rồi cũng sẽ một con bay về đông, một con bay về tây. Nhưng nàng không ngờ rằng họ lại phải giẫm lên thi thể của nhiều người như vậy để chia tay.
Lòng Hoa Nhi âm ỉ đau, nhưng vẫn cố gắng ưỡn thẳng thân hình gầy gò, lời nói mạnh mẽ: "Đúng vậy, làm người không thể thiếu hoài bão, nếu cảm thấy loạn thế này không tốt, thì nên đứng lên phản kháng. Nhưng nếu sự phản kháng của ngươi giẫm đạp lên xác người khác, vậy thì ngươi có khác gì những kẻ mà ngươi muốn phản kháng?"
"Ngươi làm sao biết họ không đáng chết?"
"Vì họ chỉ là những người làm thuê." Hoa Nhi chỉ vào bộ quần áo còn sót lại trên mặt đất, một chiếc áo tơi giấy mỏng manh không thể che mưa chắn gió nổi, đầy những lỗ thủng. Nàng nói tiếp: "Nếu họ ăn mặc tươm tất hơn một chút, ta có lẽ sẽ nghĩ rằng họ chính là những kẻ đáng chết mà ngươi nói. Trong cái thời buổi này, chỉ có hạng người như bọn ta mới mặc áo tơi giấy.
Cũng chỉ vì kiếm miếng ăn, lại chẳng kiếm được đồng bạc nào, nếu không thì quần áo trên người đã được thay từ lâu rồi."
Hoa Nhi run rẩy nói, nàng buồn bã lắc đầu, nói với Hoắc Ngôn Sơn: "Ta sẽ không đi với ngươi, trừ khi ngươi giết ta. Ta tự nhận cả đời này sẽ không thể tự làm chủ, mặc người chà đạp, mặc người lợi dụng lừa gạt. Nhưng mạng của ta là của ta, nó không muốn đi theo ngươi. Nó cảm thấy ngươi đáng sợ."
Hoắc Ngôn Sơn đau khổ nhắm mắt lại, cảm thấy trong đáy mắt có dòng nước nóng trào dâng, nhưng hắn không cho phép nó rơi xuống. Vì cố gắng kìm nén, mắt và khóe môi hắn run rẩy, rất lâu sau hắn mới mở mắt ra, nhìn Hoa Nhi, khàn giọng nói: "Ta biết rồi, Hoa Nhi! Ngươi và ta không còn là ngươi và ta của đêm qua nữa. Trong mắt ngươi, đường ta đi không phải là là con đường dẫn đến ánh sáng, mà là con đường đầy giết chóc. Ta không biết phải giải thích với ngươi thế nào, ta chỉ có thể nói:
Sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Hoắc Ngôn Sơn đưa tay lấy một thỏi bạc từ người bên cạnh đưa cho Hoa Nhi, Hoa Nhi giấu tay ra sau lưng, kiên quyết lắc đầu: "Ta không cần."
"Cầm lấy! Ngươi cứu ta một mạng, xin hãy cho ta báo ơn. Sau này 'cầu là cầu, đường là đường', ngươi và ta không còn nợ nhau nữa."
(**) "," : cầu là cầu, đường là đường
- rạch ròi, phân minh, việc nào ra việc nấy.
Niềm vui của chàng thiếu niên mà Hoắc Ngôn Sơn cảm nhận được mấy ngày nay đã biến mất, hắn lại là con người trước kia, lại trở về là kẻ dám vứt bỏ, dám đánh đổi. Tình cảm mới nhen nhóm, chỉ là thoáng qua, nơi hắn muốn đến, không cho phép hắn mang theo bất kỳ gánh nặng nào. Hắn nghĩ: Nếu một ngày nào đó kỵ binh của hắn đạp đổ Yên Châu, liệu cô ấy có hối hận về lựa chọn ngày hôm nay không?
Hoa Nhi lại lắc đầu: "Lúc ta cứu ngươi không hề nghĩ đến việc được ngươi báo đáp, khi ấy là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Tuy ta nghèo khó nhưng bạc của ngươi ta sẽ không lấy. Mỗi đồng tiền ta tiêu đều là do ta tự mình vất vả kiếm được, ta thấy an lòng. Hoắc Ngôn Sơn, ngươi đi đi!"
Nàng quay người bỏ đi, hắn đột nhiên cảm thấy ngực khó chịu, đưa tay ôm lấy, đấm một cái, rồi mặc kệ nó. Tuyết bay đầy trời, núi Hoắc Linh bỗng chốc trắng xóa, một người về đông, một người về tây.
Hoa Nhi cảm thấy buồn, nhưng nàng không khóc. Trên đời này có quá nhiều chuyện khiến nàng rơi lệ, việc Hoắc Ngôn Sơn và nàng đường ai nấy đi tuyệt đối không phải một trong số đó. Nàng không thấy hổ thẹn với hắn, và cuộc gặp gỡ giữa họ, chẳng qua chỉ là vài đêm trong cuộc đời khốn khổ của nàng. Một thời gian nữa sẽ quên thôi.
Nàng cứ thế đi ngược lại con đường cũ, ra khỏi khu rừng ngập mùi máu tanh, cuối cùng cũng thấy lòng dễ chịu hơn. Không biết đã đi bao lâu, sau gốc cây ven đường bỗng có bàn tay kéo nàng vào bên trong. Hoa Nhi thấy A Hủy, nước mắt tuôn trào: "A Hủy! A Hủy ca ca! Ta tưởng huynh gặp chuyện rồi. Sao lại là huynh?"
A Hủy vội vàng an ủi nàng, vỗ lưng nàng: "Hoa Nhi, ta không sao, ta không sao, muội đừng khóc."
"Kể từ đêm đó, huynh không có chút tin tức nào. Ta hỏi Bạch nhị gia và Tạ Anh, họ đều không nói. Ta lo chết đi được. Còn Phi Nô, Phi Nô ca ca chắc là đã lên núi rồi. Huynh ấy..."
A Hủy nghe thấy tên "Phi Nô", sắc mặt đột nhiên tối sầm, nhưng hắn vội nhìn về phía xa, che giấu sự kỳ lạ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!