Bạch Tê Lĩnh không chấp nhặt với Hoa Nhi, chỉ cười nhạo nàng: "Ngươi hiểu cái gì? Đợi sau này ngươi có nam nhân trong lòng rồi hãy đến đây bàn luận với ta xem Hoa Thường rốt cuộc thích ta ở điểm nào. Chuyện nam nữ ngươi chẳng hiểu gì cả, đi học trước đi!"
"Có nam nhân trong lòng là chuyện sau này, ta xin hỏi ngài một chuyện trước mắt." Hoa Nhi ghé sát vào Bạch Tê Lĩnh, nịnh nọt cười với hắn: "Mấy ngày nay xảy ra chuyện khiến ta thấy Nhị gia cũng là một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa. Hoa Nhi suy nghĩ kỹ một phen, trước đây đối với Nhị gia thực sự bất kính, mong Nhị gia không chấp nhặt với ta. Hoa Nhi nguyện vì Nhị gia bán mạng, chi bằng từ nay xin được một công việc lâu dài ở quán trà hay tiền trang của Nhị gia, làm tai mắt cho ngài.
Ngài thấy thế nào?"
Bạch Tê Lĩnh cảm thấy tiểu cô nương trước mặt hắn hình như trí nhớ không tốt lắm, rõ ràng đã quên những chuyện mình đã làm, vậy mà còn muốn tìm một công việc tốt ở chỗ hắn. Hắn cười lạnh một tiếng: "Đợi đi, ta nuôi ngươi."
"Bạch nhị gia, có câu nói này của ngài Hoa Nhi rất cảm kích." Hoa Nhi lại coi lời của Bạch Tê Lĩnh là thật, bắt đầu bày tỏ lòng trung thành: "Quán ăn mới mở của ngài hoặc quán trà ở phía tây chợ đều có thể yên tâm giao cho ta, ta nhất định sẽ kinh doanh tốt. Nhị gia cũng coi như có mắt nhìn, nhìn ra ta là một hạt giống tốt."
Bạch Tê Lĩnh liếc Hoa Nhi một cái rồi ra hiệu cho nàng im miệng.
"Quán ăn, quán trà không được thì tiền trang cũng được. Chỉ là ta không hiểu lắm về tiền trang, e rằng phải hỏi nhiều nơi mới rõ."
Tạ Anh ở bên cạnh không nhịn được cười, cô nương này quả nhiên thú vị. Ý của Nhị gia rõ ràng là muốn cô nàng cút xa một chút, cao lắm cũng chỉ là đi chạy vặt kiếm ít tiền, vậy mà nàng lại nghĩ là được việc giao nàng làm chưởng quỹ cửa hàng Bạch gia.
"Ngươi có biết phân lượng của bản thân mình không?" Bạch Tê Lĩnh hỏi Hoa Nhi.
"Nếu ngài cứ muốn hỏi, lát nữa tiểu nữ sẽ cân thử."
Bạch Tê Lĩnh lười nói thêm với nàng, tay bóp cổ nàng: "Nói nữa ta b*p ch*t ngươi."
"Ngày nào cũng đánh chết, b*p ch*t, g**t ch*t, như thể ai cũng sợ ngài vậy." Hoa Nhi vỗ nhẹ vào con ngựa dưới chân: "Nhị gia, con ngựa này quả là hay, lát nữa ngài cho ta mượn cưỡi một chút nhé."
"Im miệng!" Tạ Anh bên cạnh quát ngăn lại: "Ngươi biết lai lịch con ngựa này không? Biết Nhị gia đã huấn luyện nó bao lâu rồi không? Đó là bảo bối của Nhị gia, nào phải muốn cưỡi là được cưỡi?"
"Ồ. Có lai lịch gì chứ? Huấn luyện thế nào? Huấn luyện bao lâu? Các người không nói thì làm sao ta biết được, ta đâu phải thầy tướng số suốt ngày trợn mắt lên, chưa nói đã biết trước mấy phần."
Bạch Tê Lĩnh có ý định ném nàng xuống, một tay đỡ lấy eo nàng nâng lên, nàng phát hiện ra, vội ôm chặt lấy cổ ngựa.
"Còn ồn ào không?" Bạch Tê Lĩnh lên giọng khó chịu.
"Không." Hoa Nhi chịu thua.
Nàng cuối cùng cũng ngừng nói, đôi mắt to nhìn cảnh vật bên đường đầy ngạc nhiên. Một lúc sau nàng bỗng mở miệng: "Sao lại quay về thế? Đây là con đường đêm hôm kia mà."
Bạch Tê Lĩnh đột nhiên siết chặt dây cương, ngựa hí vang, hắn cúi xuống nhìn nàng: "Ngươi nhận ra?"
"Nhận ra chứ." Hoa Nhi có chút bối rối, nhận đường có gì đáng ngạc nhiên, từ nhỏ nàng đã chạy việc cho người ta, nếu không nhớ đường thì đã bị đánh cả trăm lần rồi.
Bạch Tê Lĩnh và Tạ Anh liếc nhìn nhau, lại hỏi Hoa Nhi: "Đến dịch trạm là hướng nào?"
Hoa Nhi chỉ về phía tây: "Đằng kia."
"Đi thế nào?"
"Gặp đường đất, rẽ phải; khoảng hai mươi dặm, thấy một cây liễu cổ thụ nghiêng, rẽ trái; đi tiếp mười dặm nữa, rẽ phải." Hoa Nhi hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia không nhớ sao?"
Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhĩ đầu óc nhanh nhạy, nhưng không ngờ nàng có thiên phú như vậy. Người nhớ đường kiểu này, khi hành quân đánh trận sẽ làm trinh sát, dù đến đâu, trinh sát cũng đi trước. Trinh sát không dễ tìm, phải có dũng khí, mưu trí và chân tay nhanh nhẹn.
"Nếu ngươi là nam nhi, ngươi có thể vào đại doanh làm trinh sát." Tạ Anh bên cạnh nói.
"Đó là gì? Chuyện hành quân đánh trận ta không hiểu."
"Trinh sát." Tạ Anh lại nói.
"Làm gián điệp chứ gì." Hoa Nhi hừ một tiếng: "Bạch nhị gia nói, tướng mạo gầy gò, miệng nhọn như ta thì làm gián điệp là hợp." Nàng cố tình bóp méo ý của hai người họ, rồi lại hỏi Bạch Tê Lĩnh: "Bạch nhị gia, chúng ta cứ đi vòng vòng tại chỗ, là đang đánh lạc hướng ai đó? Hay là đang đợi người?"
Bạch Tê Lĩnh không trả lời nàng, quay đầu đi về phía một con đường khác. Đi thêm hơn mười dặm, người mệt ngựa mỏi, phía trước có một ngôi miếu hoang, họ vào đó nghỉ ngơi. Vào cửa trước tiên xem xét tình hình, bên trong có hai ba người ăn mày, trong đống rơm có một người đang nằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!