Chương 21: Thành Yên Châu gặp họa (21)

Khi Tạ Anh và những người khác trở về tay không, Hoa Nhi biết rằng tên trộm trẻ con lại trốn thoát, may mắn thay lần này không ai bị thương.

Bởi vì đêm nay đội đánh canh tan tác, tri huyện trách phạt xuống, muốn mỗi người bọn họ tự đi lĩnh một roi. Hoa Nhi không chịu nhận đòn, kéo tay áo Bạch Tê Lĩnh, muốn hắn đi tìm tri huyện nói giúp nàng và A Hủy.

"Liên quan gì đến ta?" Bạch Tê Lĩnh hỏi.

"Ta bị đánh gãy mông thì không thể chạy việc vặt cho Nhị gia ở bến tàu được."

Lời nói đó cũng có phần đúng. Bạch Tê Lĩnh miễn cưỡng bảo Tạ Anh chuyển lời đến tri huyện, chuyện này mới coi như xong.

Khi Hoa Nhi trở lại bến tàu, khí thế có thể nói là phi phàm.

A Hủy đứng trước mặt nàng, giọng nói vang dội: "Bạch nhị gia đến tặng quà cho các tiểu thư!"

Hắn không nói "bán" mà là "tặng quà". Đó đều là những món đồ quý hiếm mà dù có bao nhiêu tiền bạc ở thành Yên Châu cũng không thể mua được, hàng thượng hạng, nhờ có sự chuẩn bị từ hôm trước nên ít nhiều cũng tạo được tiếng vang.

Tôn tiểu thư dẫn theo nha hoàn Linh Đang đi tới trước mặt Hoa Nhi, cúi đầu nhìn một cái, ra lệnh cho Linh Đang ngồi xuống chọn, còn mình thì đứng một bên ăn kẹo hồ lô. Thỉnh thoảng còn buông lời châm chọc Hoa Nhi vài câu: "Con bé ăn mày này làm chó săn cho Bạch nhị gia bằng cách nào vậy? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao nhìn nam không ra nam, nữ không ra nữ vậy?

Ồ, ta nhớ ra rồi, năm ngoái ở quán trà, có phải ngươi làm đổ ấm trà suýt làm bỏng ta không?"

Cô ta chỉ ngón tay thon dài về phía A Hủy: "Ta nhớ ngươi, ngươi là người chịu phạt thay cho nó."

Hoa Nhi định mở miệng tranh luận với cô ta thì Linh Đang đột nhiên lên tiếng: "Chủ tiệm, hộp phấn này bị nứt rồi. Đổi hộp khác đi!" Hoa Nhi nhìn sang, cái hộp mặt lưu ly kia quả thực đã bị nứt. Câu nói này của Linh Đang cắt ngang lời Hoa Nhi muốn nói.

Linh Đang chọn một vài món đưa cho tiểu thư xem. Vị tiểu thư nhà họ Tôn này đúng là kiểu chủ tử phất tay sai khiến, xua tay cho Linh Đang trả tiền rời đi. Linh Đang trả tiền, tiện tay nhét một hộp phấn vào trong áo khoác của mình. Hoa Nhi sững sốt, nghĩ thầm: Cô gái này đúng là nhanh trí, tốt bụng nhưng tay chân lại không thành thật. Đáng đời Tôn tiểu thư có một nha hoàn lợi hại như vậy trị, đổi người khác e rằng không được.

Những món đồ mà nàng chọn lọc hôm đó bán sạch veo trong nháy mắt, giá hôm đó còn cao hơn cả ngày hôm trước. Có người hỏi nàng: "Bạch nhị gia còn hàng không?" Nàng đáp: "Làm gì còn nữa. Đâu phải trên trời rớt xuống. Ta sẽ nhờ Bạch nhị gia xem lại. Nếu ngài ấy còn hàng, ta sẽ bán. Nếu không, ngươi cứ chờ đi!"

Cái gì càng hiếm thì càng quý giá, nàng cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này.

Hoa Nhi về nhà nghỉ ngơi nửa ngày. Buổi tối trong lúc thay y phục đánh canh, nàng nghe hai nha dịch nói: "Hôm nay, các ngươi tự mình đánh canh, cứ theo thường lệ mà làm. Bọn ta còn có việc khác phải làm."

"Việc gì?"

Nha dịch nhìn quanh rồi thì thầm: "Tôn thiếu gia chết rồi."

Mọi người đều kinh ngạc: "Chết như thế nào?"

Nha dịch nói: "Làm sao ta biết được? Ta chỉ biết là Tôn gia đã báo quan, tri huyện bảo bọn ta phải âm thầm mà làm vụ này."

Hoa Nhi cảm thấy có gì đó không ổn.

Nàng nhớ lại hôm ở Tôn phủ, Bạch Tê Lĩnh chặt đứt ngón tay của ông chủ Tôn. Mọi người đều kinh hãi, định bỏ chạy, nhưng nha hoàn Linh Đang lại nhanh tay chặn cửa. Lúc đó cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, như thể đã biết trước chuyện này. Đến ngày Tết Tiểu Niên, chính là lúc các tiểu thư ở Tôn gia cần người hầu hạ, cô ta đã đi đâu? Cô ta xem ra không phải loại người lam chút lợi nhỏ, vậy trộm hộp phấn đó làm gì?

Ban ngày cô ta ở đó lựa chọn lâu như vậy, ban đêm tiểu thiếu gia của Tôn phủ liền chết.

Hoa Nhi cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, lại nghĩ cảnh giác hơn một chút cũng tốt. Đêm đó đánh canh mà tâm trí nàng không tập trung, lời nào cũng không hô.

Bạch Tê Lĩnh biết Hoa Nhi có tính phản nghịch, lo lắng nàng bất ngờ hô lên khi hắn ngủ, nên cứ nằm đó chờ, chờ mãi đến khi trời sáng. Hắn vạn lần không ngờ rằng mình lại bị một nha đầu đánh canh làm cho khổ sở đến thế, vì thiếu ngủ mà cả người càng trở nên khó gần. Nha hoàn mang điểm tâm vào, nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn, liền đặt thức ăn xuống rồi bỏ chạy.

Hoa Nhi rõ ràng là đã nắm thóp được tính khí của Bạch Tê Lĩnh, biết hắn không phải loại người giết người vô cớ, nên nàng năm lần bảy lượt chống đối hắn. Hắn không muốn nàng đi đánh canh, nhưng nàng vẫn khăng khăng làm, thậm chí còn cố tình đến trước cửa Bạch phủ hét lớn. Hắn muốn nàng điểm canh càng sớm càng tốt để hắn có thể đi ngủ, nàng lại không kêu. Nàng cứ công khai lẫn ngấm ngầm đối đầu với hắn. Nếu hắn nổi giận, nàng sẽ khóc lóc thảm thiết, mềm mỏng nhanh hơn ai hết. Nếu hắn ngang ngược hơn một chút, nàng sẽ nghển cổ nói muốn giết muốn lóc tùy ngươi.

'Thứ này' nếu giết, hắn không nỡ. Không giết, thật sự quá ồn ào.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, Hoa Nhi đến Bạch phủ.

Nàng ôm một túi tiền, đổ hết số bạc xuống bàn, đắc ý khoe công với Bạch Tê Lĩnh: "Nhị gia, xem này!"

Bạch Tê Lĩnh mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, không muốn để ý đến Hoa Nhi. Nàng ngồi xuống đếm từng đồng một, cứ đếm được chín đồng thì nàng lại tự thưởng cho mình một đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!